Thịnh An năm thứ năm, Tiểu huyện chúa phủ Quận chúa năm tuổi.
Trời đông giá rét, một vị tiểu cô nương mặc áo choàng lông cáo màu tím nhạt, bị một đám nha hoàn ma ma vây quanh, vội vàng đi ở trên hành lang phủ Quận chúa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn tràn đầy lo lắng: "Phụ thân thế nào rồi?"
Bà tử đi sau cô bé nửa bước ăn mặc khác những hạ nhân còn lại, chính là người c*̉a Quận chúa. Bà ấy châm chước trong chốc lát, rốt cuộc không dám khiến Huyện chúa kinh sợ, kìm nén lo lắng, khéo léo trả lời: "Bẩm Huyện chúa, hiện tại Quận mã gia còn chưa tỉnh."
Sáng sớm, Quận chúa Thịnh An và Quận mã gia tới chùa Hương Sơn thắp hương, không ngờ lại bị ám sát trên đường đi, trong lúc nguy cấp, Quận mã gia cản một mũi tên giúp Quận chúa, trên mũi tên có độc, cách ngực chỉ kém một tấc.
Tình huống lúc đó vô c*̀ng nguy cấp, viện thủ Thái y viện bị ám vệ vượt nóc băng tường khiêng ra cung, Thánh thượng đã đưa không ít dược liệu cứu mạng đến phủ Quận chúa.
Trong mắt Vệ Trăn đã đong đầy nước mắt, cô bé mím môi càng đi càng nhanh, cuối cùng nhấc chân chạy, nhưng cô bé thật sự quá vội vã, vô ý vấp té, ngã xuống đất.
Một đám nha hoàn ma ma sợ hãi hít sâu một hơi, vội vã muốn tiến lên dìu cô bé, mà đúng lúc này, một giọng nói c*̉a thiểu niên đột nhiên truyền tới từ phía sau: "Vệ Trăn Trăn."
Một đám nha hoàn ma ma không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.
Tên Tiểu huyện chúa là Vệ Trăn, toàn bộ Bắc Lãng, chỉ có một mình Thái tử điện hạ sẽ gọi cô bé là Vệ Trăn Trăn.
"Bái kiến Thái tử điện hạ."
Tất cả hạ nhân đều quỳ xuống đất hành lễ.
Ma ma phủ Quận chúa cách Vệ Trăn gần nhất, nhưng sau khi bà ấy nhìn thấy Thái tử vội vàng chạy tới thì yên lặng thu hồi bàn tay đang chuẩn bị nâng Vệ Trăn.
Lúc Thái tử lướt qua hạ nhân đi tới trước mặt Vệ Trăn, Vệ Trăn đã tự đứng lên tiếp tục lảo đảo đi lên phía trước, thiếu chút nữa lại là ngã nhào một cái, bị Thái tử kịp thời kéo lại: "Vệ Trăn Trăn!"
Vệ Trăn bất đắc dĩ quay đầu, trên mặt đã đầy nước mắt.
Cô bé cắn môi không khóc ra thành tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ này lại khiến cho người đau lòng.
Thái tử đối diện với đôi mắt ướt át kia, sầm mặt ôm cô bé lên, để cô bé ngồi vững vàng trên khuỷu tay c*̉a mình, sau đó vừa bước nhanh về phía trước, vừa kiểm tra lòng bàn tay bị trầy c*̉a cô bé: "Năm tuổi, đi còn chưa vững à?"
Mấy năm này, gần như ngày nào Vệ Trăn c*̃ng dính lấy Thái tử, thấy hắn Vệ Trăn cũng không nhịn được nữa, quay người nhào vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn khóc ra tiếng: "Yến ca ca, phụ thân bị thương, còn trúng độc nữa."
Đêm qua Vệ Trăn ngủ ở phủ Lãng Vương, Thái tử thì từ Tề gia qua đây.
Thái tử ôm lấy cô bé bằng một tay, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô bé, sắc mặt lạnh lẽo, giọng điệu lại cực kì ôn hoà: "Đừng sợ, có thái y, dượng sẽ không có việc gì."
Vệ Trăn vừa khóc vừa hỏi: "Thật chứ?"
Thái tử nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Thật sự, tin tưởng ta."
Vệ Trăn vẫn không ngừng khóc.
"Hiện tại thái y đang ở trong phòng dượng, muội còn khóc nữa sẽ quấy rầy thái y cứu trị." Thái tử nói.
Tiếng khóc thoáng chốc ngừng lại.
Sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, Tiểu huyện chúa cố nén nức nở nói: "Yến ca ca, phụ thân thật sự không có chuyện gì sao?"
Thái tử gật đầu: "Không có chuyện gì đâu."
Thật ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn, độc c*̉a Tây Vu là có tiếng, hắn cũng không biết có thể giải độc không, nhưng lúc này nếu hắn dám nói thật, nhất định cô bé sẽ khóc kinh thiên động địa.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến ngoài phòng ngủ c*̉a Quận mã.
Ma ma canh giữ ở ngoài phòng vội vàng tiến lên hành lễ, Thái tử giơ tay cản bà ấy, hỏi: "Dượng thế nào rồi?"
Ma ma cúi đầu trả lời: "Bẩm Thái tử điện hạ, viện thủ đại nhân đang trị liệu cho Quận mã ở bên trong, còn không có tin tức mới truyền ra."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!