Lúc này còn hai tháng nữa Tiểu huyện chúa mới tròn ba tuổi, còn không biết phải rửa vết thương trước rồi mới bôi thuốc, thậm chí ngay cả bôi thuốc cô bé c*̃ng bôi không đều, nhưng động tác c*̉a cô bé rất cẩn thận, rất sợ làm đau người trước mặt.
Thái tử nhìn cô bé tách miệng vết thương của hắn ra, cẩn thận bôi thuốc xung quanh miệng viết thương, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.
Đứa nhỏ ngốc.
Chẳng qua hắn cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng nhìn.
Tiểu huyện chúa thấy hắn nhìn chằm chằm vết thương, cho rằng làm đau hắn, cô bé suy nghĩ một hồi sau đó c*́i sát vào miệng vết thương nhẹ nhàng thổi vài cái.
Thái tử vô thức cong ngón tay lại, toàn thân thoáng cứng đờ.
Trước kia sau khi hắn bị thương lúc mẫu thân bôi thuốc cho hắn cũng sẽ làm như vậy, vừa bôi thuốc cho hắn, vừa nhẹ nhàng thổi một cái, hỏi hắn có đau không.
Mấy ngày nữa, chính là minh thọ(*) c*̉a mẫu thân.
(*) Ngày sinh nhật c*̉a người đã khuất.
Tim Thái tử chợt bủn rủn, đau đến đỏ mắt, hắn nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, kìm nén nghẹn ngào.
Nhưng lúc này, Tiểu huyện chúa đột nhiên tới gần hắn, dùng hai tay ngắn nhỏ ôm lấy hắn, còn nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn: "Yến ca ca không khóc."
Mùi hương ngọt ngào che giấu mùi máu tanh, dường như c*̃ng sắp che lấp sự bi thương này.
Thái tử giơ một tay lên, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy Tiểu huyện chúa ra.
Tiểu Vân Hàm đi theo Tống Hoài tìm đến, nhìn thấy một màn này, không khỏi ngửa đầu hỏi Tống Hoài: "Hoài ca ca, không phải Trăn Trăn muội muội sợ Thái tử ca ca à?"
Tống Hoài nắm tay cô bé, ôn hòa nói: "Sau này sẽ không sợ nữa."
Tiểu Vân Hàm cái hiểu cái không gật đầu: "Ồ."
Tống Hoài Tiểu Vân Hàm không qua đó, chỉ chờ ở cách đó không xa, nhưng chờ hồi lâu vẫn không gặp thấy Tiểu huyện chúa buông Thái tử ra.
Mà Thái tử nghe tiếng hít thở bình thản đều đều kia, khóe môi cong lên.
Không phải tới dỗ hắn à, sao lại ngủ mất rồi?
Hôm nay Tiểu huyện chúa không nghỉ trưa đã tới đây, lại lăn qua lộn lại một trận, mí mắt mà bắt đầu đánh nhau, nàng vỗ lưng Thái tử, vỗ một hồi, lại ru bản thân ngủ luôn.
Đầu Tiểu cô nương vốn chỉ khoát lên vai Thái tử, nhưng ngủ một hồi lại cọ vào lòng Thái tử, cố gắng tìm một tư thế thoải mái.
Thái tử cúi đầu nhìn cô bé mềm mại, bất đắc dĩ thở dài, sau đó đỡ đầu cô bé dựa vào vai mình, ôm chân cô bé đứng lên.
Trẻ con đúng là phiền phức!
Vệ Trăn Trăn càng phiền!
Tống Hoài Tiểu Vân Hàm thấy vậy lập tức đi qua.
Thái tử dùng một tay ôm cô bé đang ngủ say, một tay ra hiệu cho bọn họ đừng lên tiếng.
Tiểu Vân Hàm ngoan ngoãn gật đầu.
Trước kia Tiểu huyện chúa c*̃ng ngủ lại ở Tề gia, đều là ngủ trong phòng Tiểu Vân Hàm, vậy nên mấy người im lặng không lên tiếng đi về phía phòng Tiểu Vân Hàm.
Tề Vân Lan đến tìm muội muội, vừa lúc nhìn thấy một màn này từ xa.
Mặt Thái tử lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng động tác lại cực kỳ dịu dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!