Chương 24: (Vô Đề)

Lúc mấy người Ngụy gia đến tiền viện, vừa vặn thấy Tô Cấm đang gật đầu nói gì đó với Ngụy Niên, thái độ vô cùng cung kính.

Bọn họ thầm cảm thấy không ổn.

Làm nữ quan hầu cận của Thái tử, ngoại trừ thái tử điện hạ ra Tô Cấm chỉ quỳ trước Hoàng thượng và Hoàng hậu, người có thể khiến nàng ấy cung kính như thế có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bọn họ không dám nghĩ nhiều thêm nữa, mỉm cười tiến lên nghênh đón.

Tô Cấm c*̃ng nhìn thấy bọn họ, nụ cười trên mặt chợt tắt, gật đầu nhẹ đến mức khó có thể nhận ra: "Ngụy đại nhân, Ngụy phu nhân."

Kiều thị khách khí đáp lễ, Ngụy Ngưng c*̃ng uốn gối.

Bởi vì Ngụy Niên và Tô Cấm gần như đứng sóng vai, cái lễ này của mẹ con Kiều thị lập tức trở nên vi diệu.

Ngụy Ngưng ngẩng đầu nhìn Ngụy Niên một cái, trong mắt chứa đầy vui mừng cùng muốn nói lại thôi, mà vẻ mặt của Kiều thị lại có một chớp mắt cứng đờ, bà ta thoáng nhìn Ngụy Niên bằng ánh mắt trách cứ.

Ngụy Niên vờ như không nhìn thấy.

Là con gái của quận chúa, nàng có thể nhận nổi lễ của Kiều thị.

Kiều thị thấy nàng lù lù bất động, trong lòng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy hơi bất an, bà ta cảm thấy hình như thái độ của Ngụy Niên đối với bọn họ đã thay đổi.

Lúc này, Ngụy Văn Hồng khách khí nói: "Tô cô nương xuống núi, không biết là điện hạ có ý chỉ gì?"

Tô Cấm thu hết vẻ mặt của hai mẫu thân nữ nhi Kiều thị vào mắt, cười khẽ nhìn sang Ngụy Ngưng, không trả lời mà hỏi lại: "Đây là Ngụy tam cô nương?"

Ngụy Ngưng bất ngờ bị nhắc tên, vội vàng chuyển mắt tò mò nhìn Tô Cấm, ánh mắt thuần khiết không tì vết, nhìn hoạt bát lém lỉnh.

Nàng ta mím môi cười rất ngây thơ, giọng như nước suối róc rách: "Vâng, Ngụy Ngưng vấn an Tô cô nương."

Ngụy Niên im lặng nhìn Ngụy Ngưng diễn trò, đột nhiên cảm thấy, nàng bị lừa hơn mười năm hình như c*̃ng không oan lắm.

Kỹ thuật diễn của Ngụy Ngưng thật sự quá tinh vi, ai nhìn nàng ta mà không cảm thấy người này tính tình ngây thơ vô hại cơ chứ.

Ánh mắt Tô Cấm lóe lên, nhẹ nhàng cười: "Không dám nhận."

Ngụy gia thật là thú vị.

Nếu không phải nàng ấy biết được chút nội tình ở đình Hương Sơn, e là sẽ thật sự coi nàng ta là người hồn nhiên trong sáng.

Tô Cấm trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngụy Văn Hồng: "Ta phụng mệnh điện hạ đưa cô nương về phủ, kinh động Ngụy đại nhân, là Tô Cấm có lỗi."

Ý là không có ý chỉ gì hết.

Mấy người Ngụy gia không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ thật sự sợ Thái tử nói muốn đưa Ngụy Niên vào Đông cung, vậy thì tâm huyết những năm qua của bọn họ coi như đều đổ sông đổ bể!

"Cảm ơn điện hạ đã lo lắng cho tiểu nữ, làm phiền Tô cô nương rồi." Ngụy Văn Hồng nhìn về phía Ngụy Niên, giọng điệu hiền hòa nói: "Niên Nhi, còn không mau cám ơn Tô cô nương đi."

Ngụy Niên khẽ cụp mắt.

Niên Nhi, sự thân mật mà trước đây nàng cầu còn không được, bây giờ nghe chỉ cảm thấy buồn nôn.

Có điều bây giờ vẫn chưa tới lúc trở mặt, nàng hơi nghiêng người, đang định uốn gối, lại bị Tô Cấm đỡ lấy.

Tô Cấm lộ vẻ sợ hãi, giọng hơi gấp gáp: "Cô nương không thể, nô tỳ không nhận nổi."

Ngụy Niên giật mình, sau đó nàng mới kịp nhận ra Tô Cấm đang chống lưng cho mình, lập tức mỉm cười cảm kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!