Chương 22: (Vô Đề)

Ngụy Niên không nhớ rõ ngày hôm đó nàng đã kéo cung bao nhiêu lần, đến lúc sau cánh tay của nàng đã chết lặng, nhưng Thái tử vẫn không có ý định dừng lại, ngẫu nhiên còn sẽ giảng cho nàng nghe một hai điểm cần chú ý khi kéo cung.

Nàng biết là hắn đang dạy nàng, bèn chịu đựng đau nhức tập trung nhớ kỹ.

Trong một khoảnh khắc nào đó Thái tử cầm tay nàng kéo cung, trong đầu nàng khó tránh khỏi hiện lên bóng dáng của một người.

Từ khi nàng vẫn còn ngây thơ, hắn ta đã ở bên cạnh nàng, dạy nàng đi đường, chọc nàng vui vẻ. Lớn hơn chút nữa, hắn ta dạy nàng viết chữ đọc sách, tập cầm kỳ thư họa, không có lúc nào là không phải tay nắm tay dạy giống như vậy.

Nhưng đến cuối cùng nàng mới biết, người này diễn một trò giỏi vô cùng.

Đã từng tin cậy bao nhiêu, bây giờ Ngụy Niên lại hận hắn ta bấy nhiêu.

Mũi tên nàng bắn chậm rãi mang theo sát khí.

Dường như Chử Yến cảm giác được cái gì, cụp mắt nhìn nàng một cái, vừa hay chạm vào cặp mắt nồng đậm hận ý kia.

Chử Yến lặng lẽ thu tầm mắt lại.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã thấy được sát khí và hận ý trên người nàng, mặc dù nàng cố ra vẻ dịu dàng đoan trang, nhưng sau khi tỳ nữ kia chết, vẻ sung sướng sâu trong mắt không có cách nào che giấu.

Cho nên từ đó trở đi hắn đã đoán được nàng và những người khác ở Ngụy gia không chỉ đơn giản là có lục đục, càng giống là có huyết hải thâm thù.

Bởi vì loại hận ý này, hắn rất quen thuộc.

Nhiều năm trước sau khi mẫu phi nhảy từ tường thành xuống, hắn đã bình đẳng mà hận tất cả mọi người, tất cả những người được lợi vì cái chết của mẫu phi.

Chử Yến thu hồi tâm tư, vờ như lơ đãng liếc mắt nhìn nơi nào đó trong rừng, lặng lẽ buông tay Ngụy Niên ra, nắm chặt dây cương. Đúng lúc này, con ngựa đột nhiên phát ra một tiếng hí dài, tay Ngụy Niên run lên, mũi tên mất chính xác, đâm vào một thân cây gần đó.

Chử Yến lấy lại cung từ trong tay nàng một cách tự nhiên.

Ngụy Niên cho rằng không tiếp tục nữa, khẽ lắc lắc cánh tay tê dại, nhưng một giây sau lại nghe Thái tử ra lệnh: "Nắm chắc dây cương!"

Mặc dù Ngụy Niên không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn theo bản năng nhận lấy dây cương trong tay hắn.

Đồng thời, nàng thoáng liếc thấy Chử Yến kéo căng cung, hoàn toàn khác với hành động cẩn thận điều chỉnh dây cung của nàng, hắn kéo cung bắn tên gần như chỉ trong nháy mắt.

Ánh mắt Ngụy Niên nhìn theo mũi tên rời cung, tên bắn đến điểm cuối, một bóng người kêu lên đau đớn rồi ngã xuống.

Ngụy Niên cứng đờ, con ngươi bỗng dưng mở to.

Mãi đến khi xung quanh liên tiếp nhảy ra những người áo đen trong tay cầm đao kiếm chém về phía bọn họ, nàng mới muộn màng nhận ra.

Bọn họ gặp mai phục.

Ám vệ đi theo Thái tử đã đồng thời hiện thân cứu giá.

"Cầm chắc dây cương, khống chế phương hướng của ngựa." Chử Yến đột nhiên nói.

Ngụy Niên vừa quan sát người áo đen càng ngày càng tới gần, vừa luống cuống tay chân nắm chặt dây cương, nàng khóc không ra nước mắt, âm thanh phát run: "Thần nữ không biết."

Đời trước ngay cả ngựa nàng cũng chưa sờ bao giờ, có quỷ mới biết khống chế nó ra sao.

Không, hồi nàng làm quỷ cũng không biết!

"Phía trước có vách núi, thúc ngựa nhảy xuống."

Ngụy Niên vô thức nhìn ra phía trước, quả nhiên nhìn thấy vách núi: "..."

Nàng không dám tin, nói: "... Sẽ, sẽ chết đó?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!