Ánh mắt Chử Yến sâu thẳm, hắn nhìn thiếu nữ đang ngửa đầu trong lòng, nghe nàng nhỏ giọng thỉnh cầu, hắn cũng không khom lưng.
Dáng vẻ lúc nàng mềm giọng cầu xin hắn, cố gắng tới gần hắn, tựa như lúc ở chuồng sói nàng nhón mũi chân lên hôn hắn, giống như lúc ngựa phi nhanh nàng ôm chặt lấy hắn, đều khiến hắn rất vui vẻ.
Ngụy Niên đợi nửa ngày, không chờ được Thái tử khom lưng.
Nàng lập tức biết là người này cố ý.
Cho dù hắn muốn, hắn cũng muốn nàng chủ động dâng lên.
Ngụy Niên không có quyền chọn lựa, môi nàng mấp máy, hai tay nàng từ từ di chuyển từ bên hông của hắn lên đến bờ vai, nàng vịn vai của hắn mượn lực, cơ thể gần như treo trên không trung dán môi mình lên môi hắn.
Bất ngờ là, Chử Yến lại không đáp lại.
Vào khoảnh khắc hai đôi môi chạm nhau, hắn còn khẽ nhắm mắt lại, không hề thô bạo đòi lấy như lúc họ ở chuồng sói.
Nhưng bây giờ trong tình huống này, hắn phản ứng như vậy, lại khiến nàng bối rối không thôi.
Hắn nhắm mắt, hiển nhiên là đang chờ nàng tiếp tục, thế nhưng... nàng có biết đâu.
Nàng bị Ngụy gia giữ trong phủ, nuôi dạy quy củ hơn mười năm, chưa từng chứng kiến trời đất ngoài kia, cũng chưa từng trải nghiệm thứ tình cảm rung động của tuổi thiếu niên, lại bởi vì Ngụy gia cố ý coi nhẹ, nàng chỉ có thể giữ vững cốt cách đoan trang lễ nghi như một cách cầu mong được công nhận.
Đó là thứ nàng tính toán giữ lại để giành được sự yêu thích của Ngụy gia, cũng là chút kiêu ngạo từ khi sinh ra nàng đã có sẵn.
Một chuyến ở ngục Phụng Kinh kia c*̃ng không hoàn toàn mài mòn đi sự kiêu ngạo của nàng.
Nhưng, cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.
Trước kia, nàng tuyệt đối không thể hạ mình lấy lòng nam nhân như thế này, cho dù người này là Thái tử cao cao tại thượng.
Thế nhưng bây giờ, cho dù nàng có thể vứt bỏ sự xấu hổ để làm hắn vui lòng, thứ duy nhất nàng có thể làm chỉ là dâng mình lên mặc chàng tùy ý định đoạt. Nhưng bảo nàng chủ động hầu hạ, nàng không thể buông bỏ lòng tự trọng, và c*̃ng thật sự không biết nên làm thế nào.
Ngụy Niên dán lên môi Chử Yến sau đó thì không biết nên làm thế nào nữa, nàng chỉ có thể cố gắng vịn hắn, để bản thân có thể duy trì tư thế này.
Nàng thà rằng người này hôn nàng giống như nổi điên tựa lúc ở chuồng sói, còn hơn là rơi vào tình cảnh khó xử này.
Nhưng dường như Thái tử cứ muốn giày vò nàng như vậy, mặc cho hai tay nàng phát run, hắn c*̃ng sừng sững bất động.
Ngụy Niên sắp không kiên trì nổi.
Cơ thể nàng nửa treo trên không, chỉ có thể vịn cổ của hắn để giữ cân bằng, trong lòng nàng thầm mắng Thái tử vô sỉ, lại phải nghĩ cách khiến hắn hài lòng.
Nếu biết trước sẽ thế này, lúc hắn hỏi nàng có muốn học cưỡi ngựa hay không, nàng nên lắc đầu không chút do dự!
Nàng đúng là đầu úng nước rồi mới có thể tự cho là thông minh mong hắn dạy nàng!
Ngụy Niên bị ép không còn cách nào, chỉ có thể thử nhẹ nhàng mấp máy môi, nhưng nàng không phải Thái tử, nàng không thể không thầy dạy cũng hiểu!
Vả lại chỉ có một lần dạy học kia, sư phụ còn vô cùng ngang ngược thô lỗ, dù nàng có thiên phú hơn người vừa học đã biết, cũng không dám dùng ngược lại trên người hắn.
Ngụy Niên không có biện pháp tốt hơn, nàng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ sứt, dính sát trên người hắn, nhẹ giọng khẩn cầu hắn: "Điện hạ, thần nữ không biết."
Chử Yến cuối cùng cũng chịu mở mắt ra, nhưng hắn cũng không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, mà chỉ khẽ nhếch môi, biết rõ còn cố hỏi: "Không biết cái gì?"
Ngụy Niên: "..."
Nàng cắn răng, ước gì có thể đá người này xuống ngựa, nhưng nàng không dám, nàng chỉ có thể tủi thân tỏ ra đáng thương tiếp tục cầu xin hắn như hắn muốn: "Điện hạ, ngài động đậy đi."
Nụ cười trong mắt Chử Yến bỗng dưng biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!