Chương 2: (Vô Đề)

Năm Thịnh An thứ mười sáu.

Trong phòng giam âm u ẩm ướt, một nữ tử nằm im trên lớp rơm dơ bẩn. Trên người nàng đầy những vết thương, thấm đỏ áo tù màu trắng cực kỳ chói mắt, ngay cả trên những sợi tóc đen cũng dính máu, có vết đã khô, cũng có vết mới dính lên, đang tản ra mùi máu tươi tanh hôi gay mũi.

"Ăn cơm!"

Một cái chậu không biết đựng thứ gì rơi vào nhà tù phát ra một tiếng "keng", thứ nước canh không biết tên vẩy đầy ra ngoài, trong chậu chỉ còn lại vài lá rau nát.

Lính canh ngục không thèm để ý, mặt không chút cảm xúc quay người rời đi, cũng không nhìn xem nữ tử kia còn sống hay đã chết.

Đây là phòng cho tử tù, kẻ bị nhốt bên trong đều là tội phạm giết người, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Nhưng tên lính canh ngục lại dừng bước ở góc cua, hắn ta quay đầu nhìn về phía phòng giam kia, thấy qua một lúc lâu mà bóng dáng màu đỏ kia vẫn không nhúc nhích, mới lặng lẽ thở dài, sâu trong mắt hiện lên vẻ không đành lòng.

Cứ chết đi như vậy, cũng coi như giải thoát rồi.

Nếu không...

"Làm gì đấy?!"

Giọng của đồng liêu vang lên, lính canh ngục hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì."

Đồng liêu nhìn theo ánh mắt hắn ta, vội nhíu máy hạ giọng nói: "Đó không phải là việc chúng ta có thể dây vào đâu! Sự đồng cảm của ngươi sẽ hại chết ngươi đấy!"

Lính canh ngục biết là đồng liêu có lòng tốt nhắc nhở, nhỏ giọng đáp một tiếng rồi theo hắn rời đi.

Thật ra đối phương lo xa quá, hắn ta nào dám dính vào việc này, đừng nói dính líu, ngay cả chạm cũng không dám.

Người bị nữ tử tù kia giết là cô nương duy nhất của nhà Nam viện sứ viện Tuyên Huy.

Nam viện sứ Tề đại nhân mất đi ái nữ, tóc bạc trắng xóa trong một đêm, Tề phu nhân bị bệnh đến nay chưa thể xuống giường, hai vị công tử Tề gia điên cuồng muốn báo thù cho muội muội.

Hiện tại, không ai cứu được nàng nữa.

Tiếng bước chân của lính canh ngục xa dần, nữ tử toàn thân loang lổ máu tươi trong phòng giam khe khẽ mở mắt. Hành động này khiến nàng trông càng thêm đáng sợ, bởi vì trong đôi mắt nàng phủ đầy những vết máu đen kịt, vô cùng ghê người.

Ngón tay nàng khẽ động đậy, nhưng vì xương ngón tay đã vỡ nát mà đau đớn tột cùng. Có điều nàng không phát ra một âm thanh nào, thậm chí trên mặt còn chẳng có lấy một biểu cảm dư thừa.

Nàng đã quen với những cơn đau này.

Ngày đầu tiên bị nhốt vào đây nàng đã bị tra tấn. Bởi vì nàng từ chối nhận tội nên mỗi ngày tiếp theo nàng đều bị kéo ra khỏi phòng giam, ngày ngày chịu những hình phạt không giống nhau, tra tấn xong lính canh ngục lại trị thương cho nàng mới ném nàng về phòng giam, cứ vậy ngày qua ngày, đến nay đã được... một tháng rồi nhỉ?

Mắt của nàng đã không nhìn thấy từ ba ngày trước.

Nàng biết những hình phạt mình phải chịu không phù hợp với quy định của ngục Phụng Kinh, nhưng vậy thì đã sao?

Không ai quan tâm nàng, c*̃ng không ai dám quan tâm.

Dù sao thì, người chết là thiên kim được muôn vàn yêu thương của nhà Nam viện sứ của viện Tuyên Huy, kiêm phó sứ viện Xu Mật.

Hiện nay hai cơ quan thống trị cao nhất trong triều đình là Trung thư tỉnh và viện Xu Mật, tiếp đó là viện Tuyên Huy, mà Lục bộ thùng rỗng kêu to, vị phụ thân Hộ bộ Thị lang kia của nàng sao có thể lo cho nàng.

Từ lúc nàng bị nhốt vào ngục Phụng Kinh đến nay, ngay cả một câu thôi phụ thân mẫu thân cũng chưa từng nhắn gửi vào, càng đừng nói tới việc gặp mặt một lần.

Ban đầu nàng còn ôm hy vọng, nghĩ người nhà có thể giúp nàng, rửa sạch oan khuất cho nàng, nhưng theo thời gian trôi qua nàng dần hiểu ra, sẽ không có ai cứu nàng.

Tề cô nương chết trong vòng tay nàng, lúc đó trên tay nàng còn cầm hung khí, có khách hành hương khác trong chùa làm chứng, nói tận mắt chứng kiến nàng giết người, nhân chứng vật chứng đều đủ, không cho phép nàng cãi lại.

Cho dù nàng có nói hàng trăm, hàng nghìn lần rằng không phải nàng giết người thì cũng không một ai tin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!