Đương nhiên là Ngụy Niên không phát hiện ra tâm tư của hắn, lúc cảm giác được hắn tới gần nàng, nàng níu chặt lấy cánh tay hắn, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Nhưng cơ thể của nàng lại bị hắn ép thấp xuống, dường như một giây sau nàng sẽ rơi ngay xuống, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức lên tới đỉnh điểm, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nước mắt theo gò má lăn dài, rơi vào bên tai, thấm vào từng sợi tóc.
Nước mắt trong suốt lấp lánh khiến đôi mắt Thái tử thoáng qua một tia hứng khởi.
Có lẽ là để thấy rõ hơn, hắn nắm lấy bờ vai của nàng kéo về phía mình.
Khoảnh khắc này, cơ thể cả hai gần như dính vào nhau.
Cuối cùng Ngụy Niên cũng có thể th* d*c.
Nàng bị vây ở giữa rào chắn và hắn, miễn cưỡng có thể thẳng cổ lên.
Thiếu nữ khóc như hoa lê dính mưa, đôi mắt ngập nước chứa đầy sợ hãi, bất an, và khẩn cầu.
Mọi thứ của nàng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác như vậy khiến Chử Yến rất vui vẻ.
Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, sau đó đột nhiên đưa tay gỡ lớp vải trên cổ nàng xuống, liếc nhìn vết thương từng do hắn làm ra, bàn tay đang đặt trên vai nàng chậm rãi di chuyển, dừng trên cần cổ mảnh khảnh của nàng.
"Sắp lành rồi à?"
Nói xong, năm ngón tay hắn lập tức bóp cổ nàng, không dùng sức, chỉ là nhẹ nhàng đặt lên, lại khiến cho Ngụy Niên cảm thấy không thể thở nổi.
Nàng không dám hành động, chỉ có thể khóc lã chã tỏ ra yếu thế, cầu xin hắn cho nàng một chút thương hại.
Dáng vẻ đáng thương của thiếu nữ rơi vào trong mắt Chử Yến, hắn cười một tiếng, không rõ ý tứ: "Ngươi đang quyến rũ Cô?"
Ngụy Niên chỉ cảm thấy nghẹn một hơi.
Loại tình huống này, nàng nào có thời gian quyến rũ hắn!
Nàng chỉ muốn sống sót từ trong tay hắn.
Năm ngón tay Chử Yến dần co lại, tiếp theo giọng nói lạnh nhạt của hắn truyền đến: "Ngươi đây là vừa lành sẹo đã quên đau? Ai cho ngươi lá gan, dám nhiều lần lặp đi lặp lại khiêu khích Cô, lúc nghĩ ra cách này để gặp Cô, ngươi nên chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá."
Mặc dù giọng điệu của hắn lạnh, nhưng Ngụy Niên lại cảm thấy đỡ sợ hơn, hắn bằng lòng cho nàng phân bua, chính là đang cho nàng cơ hội.
Khoảnh khắc này, trong óc nàng nảy ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng nàng lựa chọn thẳng thắn.
Hắn có thể đoán được nàng muốn gặp hắn, nếu nàng nói láo chắc chắn hắn cũng nhìn ra, vậy thì hôm nay nàng sẽ phải ở lại nơi này thật.
Nàng thận trọng vịn cánh tay của hắn nâng người lên, hắn không dùng lực nữa, mặc cho nàng từ từ tới gần.
Rốt cuộc, Ngụy Niên miễn cưỡng có thể đứng thẳng.
Lúc này nàng mới thả tay xuống, nhẹ nhàng nắm lấy phần vạt áo bên hông hắn, nức nở nói: "Thỉnh điện hạ thứ tội."
Cơ thể mềm mại của nàng gần như dính sát hắn, hương thơm thiếu nữ vương vấn, lấn át cả mùi máu tanh. Chử Yến nhìn chằm chằm vào đôi môi anh đào đang đóng mở của nàng, giọng hơi khàn: "Nói vài lời dễ nghe vào."
Lần đầu tiên hắn sinh ra một loại d*c v*ng nào đó với nữ tử, và hắn cũng không bài xích loại d*c v*ng này.
Ngụy Niên còn chưa phát hiện giọng điệu của hắn đã thay đổi, cận thận lựa lời nói: "Liên lụy điện hạ, là thần nữ sai, thần nữ nhận phạt, có điều thần nữ thật sự không còn cách nào khác. Nếu như thần nữ không làm như vậy, hiện tại có lẽ đã mất mạng, thần nữ chỉ có thể dùng cách như vậy cầu kiến điện hạ, cầu điện hạ có thể rủ lòng thương, che chở thần nữ một chút."
Mỗi một chữ Ngụy Niên đều đã cẩn thận nghiền ngẫm, sợ câu nào chọc giận Chử Yến.
Nhưng nàng không biết, Chử Yến căn bản không hề nghe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!