Chương 18: (Vô Đề)

Ngụy Niên trông thấy dáng vẻ chật vật của Ngụy Hằng thì trong lòng cực kỳ vui vẻ, vậy nên cảm thấy Tống Hoài làm mặt lạnh cũng không đáng sợ cho lắm, mãi đến khi nàng lên xe ngựa...

Nàng không biết cưỡi ngựa, Tống Hoài bèn mượn xe ngựa của Ngụy gia để đưa nàng đến biệt viện. Nàng chưa gặp thanh niên đánh xe bao giờ, nhưng nhìn cách ăn mặc thì khả năng cao cũng là ám vệ của Thái tử, Tống Hoài cưỡi ngựa đi theo.

Ban đầu nàng còn nghĩ xem trên đường đi có thể nghe ngóng được tin gì từ chỗ Tống Hoài không, nhưng sau khi xuất phát thì nàng chẳng còn tâm trạng mà suy nghĩ chuyện khác nữa. Xe ngựa phi như bay, xóc nảy đến mức Ngụy Niên nói không ra lời.

Nàng cố hết sức ổn định cơ thể, cả người lắc trái lắc phải theo xe ngựa, mấy lần suýt thì rơi ra khỏi xe. Cũng may Tống Hoài còn có chút lương tâm, trên đường bỏ ngựa lên xe, đưa tay cho Ngụy Niên bám lấy cánh tay y, nàng mới không bị văng ra ngoài.

Tống Hoài ngồi sừng sững bất động ở một bên sạp, mặt lạnh, giọng còn lạnh hơn: "Điện hạ muốn nhìn thấy cô nương trong vòng một canh giờ, thời gian cấp bách, cô nương vất vả rồi."

Ngụy Niên chịu đựng sự khó chịu lắc đầu.

Trong lúc dạ dày quay cuồng, Ngụy Niên không khỏi nghĩ, vừa rồi lúc Ngụy Hằng trở về cũng bám lấy cánh tay y như vậy sao?

Nếu không với sức khỏe của văn nhân thì rất khó không bị văng ra ngoài.

"Vừa rồi là ta đánh xe ngựa." Tống Hoài lạnh nhạt nói.

Ý là, người Ngụy Hằng túm lấy vừa rồi là ám vệ hiện tại đang đánh xe.

Ngụy Niên: "..."

Y cũng giống Thái tử, biết thuật đọc tâm?

Nàng nhìn Tống Hoài cười gượng, nhắm mắt lại không dám hành động.

Nhưng cho dù nàng có thể nắm lấy cánh tay đang duỗi ngang trước mặt để ổn định cơ thể, thì tốc độ này cũng khiến nàng đầu váng mắt hoa.

So với đêm đó bị khiêng lên núi cũng chẳng khác là bao.

Lúc xe ngựa dừng lại, Ngụy Niên đã choáng váng đến mức không rõ năm nay là năm nào.

Tô Cấm canh chuẩn giờ đứng chờ ngoài biệt viện, mới đứng không bao lâu đã thấy xe ngựa phi như bay tới.

Nàng ấy nhìn ám vệ đánh xe, trong lòng hiểu rõ, chẳng trách có thể trở về đúng thời gian điện hạ quy định.

"Tô Cấm, ta giao người cho ngươi."

Tống Hoài xuống xe ngựa đầu tiên, rồi tự vào biệt viện dắt ngựa xuống núi.

Tô Cấm chờ y rời đi, mới tiến lên dịu giọng nói: "Ngụy nhị cô nương, có khỏe không?"

Ngụy Niên không lên tiếng, nhíu chặt mày vén rèm xe lên, vịn tay Tô Cấm xuống ngựa.

Tô Cấm vừa nhìn đã biết tình trạng của nàng, đỡ nàng đi ra ngoài vài bước.

Ngụy Niên cũng không nhịn được nữa, đỡ lên một thân cây ven đường bắt đầu nôn mửa.

Trong lúc nôn chết đi sống lại, nàng nghĩ, con người ấy mà, có đôi khi thật sự không thể cười trên nỗi đau của người khác, nếu không chẳng mấy chốc sẽ báo ứng lên người mình.

Chờ Ngụy Niên cảm thấy đỡ hơn một chút, đã có cung nữ bưng nước trong đứng hầu ở bên cạnh, nàng hơi lúng túng nhận lấy nước nói cảm ơn.

Rửa mặt sửa soạn xong, Tô Cấm đỡ nàng chậm rãi đi vào biệt viện, chờ đến lúc đặt chân vào vườn hoa, Ngụy Niên mới kịp phản ứng, cuối cùng nàng cũng đến biệt viện Hương Sơn.

Nàng vẫn cho rằng đường lên Hương Sơn chỉ có một con đường đá kia, lại không ngờ hóa ra còn có một con đường có thể cho xe ngựa chạy thẳng tới biệt viện Hương Sơn.

Chẳng qua, hiển nhiên là con đường này chỉ thuộc về Thái tử.

"Thập Tam đánh xe l* m*ng nhất, khiến Ngụy nhị cô nương chịu khổ rồi." Tô Cấm nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!