Ngụy Niên có thói quen ngủ trưa, mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa, tiêu thực xong sẽ muốn đi ngủ.
Đông Tẫn sẽ tranh thủ khoảng thời gian này để thay thuốc cho nàng, nàng ấy tháo vải băng bó ra, kiểm tra vết thương, sau đó vui mừng nói: "Cô nương, thuốc điện hạ ban cho thật sự vô cùng tốt, mới mấy ngày mà vết thương đã sắp khép lại rồi."
Ngụy Niên nhìn vào gương đồng, mơ hồ thấy cần cổ đã chỉ còn một vệt đỏ, trong lòng cũng thả lỏng một nửa.
Mấy ngày nay Kiều thị có ý đồ phái lang trung tới khám vết thương cho nàng, đều bị nàng lấy lý do Thái tử đã ban thuốc để khước từ, lúc vết thương còn chưa khép lại, lang trung vừa nhìn là có thể nhận ra vết thương này không phải do vuốt sói gây ra. Cũng may thuốc này thật sự là kim sang dược thượng đẳng như lời Tô Cấm nói, không chỉ miệng vết thương khép lại nhanh, còn không để lại sẹo, bây giờ chỉ còn một vệt đỏ, cho dù Kiều thị có muốn thăm dò thì cũng không nhìn ra được gì.
"Dùng thêm mấy ngày nữa là có thể khôi phục như lúc ban đầu."
Đông Tẫn bôi thuốc xong, cẩn thận cất kỹ bình thuốc rồi cười nói vậy.
Ngụy Niên cũng nhẹ nhàng cong môi: "Ừ."
Là một cô nương, đương nhiên nàng không hy vọng trên người có sẹo, huống hồ còn là vị trí rõ ràng như vậy.
Ngụy Niên kéo chăn ra đang muốn nằm xuống, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng vang.
Sau một vài tiếng trò chuyện cực khẽ, Thu Ảnh đi đến sau tấm bình phong, cung kính gọi: "Cô nương."
"Có chuyện gì?" Ngụy Niên lạnh nhạt hỏi.
Từ sau lần bị phạt vì vượt quá khuôn phép, Thu Ảnh lại sợ khiến Ngụy Niên không vui, không thể thăng chức lên làm nhất đẳng nha hoàn nên vẫn luôn cẩn thận, thái độ cũng càng cung kính hơn ngày xưa: "Thưa cô nương, ngũ công tử xin gặp."
Ngụy Niên giật mình, nói: "Mời ngũ công tử tới sảnh bên."
"Vâng."
Thu Ảnh ra khỏi phòng, Đông Tẫn vừa thay quần áo cho Ngụy Niên vừa nghi ngờ nói: "Sao lúc này ngũ công tử lại tới tìm cô nương?"
Ngụy Niên không lên tiếng, vẻ mặt hơi trầm.
Hai ngày trước, Ngụy Trình nghĩ cách cắt đuôi Trần Lương, tới chợ phía Tây mua một người sắp xếp ở bên ngoài, dựa theo lời dặn của nàng khuếch đại lời đồn giữa nàng và Thái tử, sau đó lại bảo người đó theo dõi người của Ngụy gia.
Ngụy Trình tới gặp nàng vào giờ này, khả năng cao là Ngụy gia có hành động gì.
Ngụy Niên nhanh chóng mặc chỉnh tề tới sảnh bên, Ngụy Trình nhìn thấy nàng thì hành lễ, sau đó mới đưa hộp đựng thức ăn trong tay qua: "Mấy ngày trước đây nhị tỷ tặng điểm tâm cho di nương, di nương rất thích, nên hôm nay di nương tự mình làm bánh hoa quế để cảm ơn."
"Lúc ta tới không để ý canh giờ, đã quấy rầy nhị tỷ rồi."
Ngụy Niên liếc nhìn hộp đựng thức ăn, ra hiệu cho Đông Tẫn nhận lấy, khẽ cười nói: "Không sao, làm phiền ngũ đệ cảm ơn Ngô di nương thay ta."
"Vừa lúc mấy ngày trước ta có chút trà mới, ngũ đệ nếm thử?"
Ngụy Trình hơi dè dặt nói: "Vậy thì cảm ơn nhị tỷ."
Ngụy Niên liếc nhìn sang Thu Ảnh, sai bảo: "Đi lấy trà mới tới."
Thu Ảnh đương nhiên phải nghe theo.
Sau khi Thu Ảnh rời đi, Ngụy Trình nhìn vào hộp đựng thức ăn, Ngụy Niên hiểu ý: "Đông Tẫn, lấy hộp đựng thức ăn qua đây."
Đông Tẫn theo lời đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, sau khi mở ra, nhìn thấy một tờ giấy thì nàng ấy giật mình, nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp, giả vờ tùy ý đưa tay lấy bánh hoa quế, thực tế là nhanh chóng mở tờ giấy bên trong ra, để Ngụy Niên nhìn rõ ràng.
'Huynh trưởng tới biệt viện Hương Sơn.'
Ngụy Niên nhanh chóng nhìn quét một lượt, sau đó thu tầm mắt lại, nhìn về phía Ngụy Trình: "Ngô di nương có lòng rồi."
Đông Tẫn lặng lẽ cất tờ giấy vào trong tay áo, bưng bánh hoa quế ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!