Chương 16: (Vô Đề)

Biệt viện Hương Sơn.

Sáng sớm sương mù vờn quanh, thanh niên mặc y phục bó gọn bước nhanh vào biệt viện, dừng ở giữa vườn hoa.

Thanh niên có gương mặt lạnh lùng vô tình, ngũ quan tựa như thấm một lớp sương lạnh, không hề hòa hợp với những đóa hoa kiều diễm xung quanh, y nhìn hành lang uốn lượn, nhẹ giọng cất tiếng: "Hôm nay ai ở bên cạnh điện hạ?"

Dứt lời, một cơn gió mạnh phất qua, trước mặt y xuất hiện một người áo đen.

"Đại nhân, là thuộc hạ."

Người áo đen chắp tay cung kính đáp.

Thanh niên liếc nhìn hắn một cái, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ: "Kiếm Thập Cửu lại gây chuyện rồi?"

Trong mười chín ám vệ, Kiếm Thập Cửu nhỏ tuổi nhất, đẹp nhất, tính tình… cũng đặc biệt nhất, những lúc bình thường, điện hạ luôn gọi hắn hầu hạ bên cạnh.

Ngoại trừ lúc... Kiếm Thập Cửu chọc giận điện hạ.

Mà chuyện này diễn ra cực kỳ thường xuyên, cứ cách mấy ngày lại phải diễn ra một lần, nhưng sau khi điện hạ hết giận sẽ lại gọi người trở về.

Làm thống lĩnh thị vệ Đông cung, Tống Hoài vẫn luôn không thể hiểu nổi chuyện này, không biết là điện hạ cố tình khiến bản thân không thoải mái, hay là muốn dùng Kiếm Thập Cửu để rèn giũa tính nết của mình.

Ám vệ đáp lời tên Kiếm Thập, nghe thấy câu hỏi của Tống Hoài thì thoáng chần chừ, rồi mới kể lại chuyện xảy ra hai ngày trước.

Tống Hoài đã từng chứng kiến vô số bản án, nghe một chút đã đoán được đại khái câu chuyện, đây hẳn là một cuộc tranh đấu giữa hai tỷ muội.

Khó trách điện hạ lại nhúng tay vào, e là chỉ muốn hóng hớt thôi.

Ánh mắt Tống Hoài dần trầm xuống. Thảo nào hai ngày nay có nhiều lời đồn đãi như vậy, lá gan của nữ tử này cũng không nhỏ, dám lợi dụng điện hạ.

Nhưng mà… chuyện đặt nữ tử bên giường của điện hạ theo cách này, cũng chỉ có Kiếm Thập Cứu mới dám làm.

"Phạt thế nào?"

Giọng điệu của ám vệ rất khó hiểu: "Chép kinh thư, đánh lòng bàn tay, phạt quỳ..."

Tống Hoài bỗng nghi ngờ bản thân nghe nhầm: "Hử?"

Trước kia đa số đều xử phạt bằng cách thao luyện, sao lần này lại... đặc biệt như thế.

Nhưng từ trước đến nay vị điện hạ này của bọn họ đều chỉ làm theo ý mình, làm việc không theo quy tắc, y cũng chỉ hơi kinh ngạc rồi lập tức chuyển chủ đề: "Điện hạ ngủ chưa?"

"Đã ngủ từ nửa khắc trước."

Ánh mắt Tống Hoài thoáng qua vẻ ảm đạm, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu ám vệ lui ra.

Ám vệ muốn nói lại thôi.

"Chuyện gì?"

Ám vệ cung kính thưa: "Mấy ngày trước, điện hạ đổi tên thuộc hạ thành Lang Thập."

Tống Hoài: "..."

Y vô thức nhìn về hướng chuồng sói, như thể đáp lại y, nơi đó mơ hồ truyền đến vài tiếng sói tru.

Tống Hoài: "... Biết rồi."

Sau khi Lang Thập biến mất, Tống Hoài trở về phòng của mình giống như mọi khi, cũng chính là sương phòng ngay bên cạnh phòng Thái tử, chờ Thái tử tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!