Người tới diện mạo tuấn tú tựa ngọc, hào hoa phong nhã, giữa chân mày luôn vương nét cười ôn hòa.
Đây cũng là con trưởng Ngụy gia, Ngụy Hằng.
Lúc hắn ta bước vào trong đình, Ngụy Trình gật đầu hành lễ: "Huynh trưởng."
Cùng là công tử Ngụy gia, Ngụy Hằng và Ngụy Trình lại khác biệt một trời một vực. Một người cẩm y ngọc quan, khí thế mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã cực kỳ chói mắt; mà người còn lại lại mặc một bộ y phục giản đơn, trông vô cùng gầy yếu, cúi đầu cụp mắt.
Ngụy Hằng nhìn Ngụy Trình, khẽ cười nói: "Sao ngũ đệ học xong còn nấn ná ở đây, hôm nay không có bài tập sao?"
Nghe qua có vẻ giống như huynh trưởng đang quan tâm đệ đệ, nhưng Ngụy Trình biết, không phải Ngụy Hằng quan tâm hắn, là đang trách cứ hắn dây dưa với nhị tỷ.
Ngụy Trình không muốn Ngụy Niên khó xử, đang muốn mở miệng cáo lui, lại nghe Ngụy Niên nói: "Sao huynh trưởng lại tới đây?"
Lúc này Ngụy Hằng mới quay đầu nhìn về phía Ngụy Niên.
Cái nhìn này lập tức khiến hắn giật mình.
Không có lớp trang điểm che giấu, ưu điểm trên ngũ quan của thiếu nữ lập tức lộ ra, thiếu đi vẻ mộc mạc, thêm mấy phần khí chất thanh thoát thoát tục.
Ngón tay Ngụy Hằng khẽ động đậy, dịu dàng cười một tiếng: "Ta đi tìm Niên Niên, hạ nhân nói Niên Niên đi về phía này nên ta tới tìm."
Nói xong, hắn ta muốn tới gần Ngụy Niên. Ngụy Niên vô thức lùi về sau một bước.
Ngụy Hằng sững sờ: "Niên Niên?"
Ngụy Trình c*̃ng chú ý tới động tác của Ngụy Niên, không nhịn được khẽ nhíu mày.
Huynh trưởng và nhị tỷ là huynh muội ruột cùng một mẹ sinh ra, quan hệ vẫn luôn rất hòa hợp, nhưng sao hiện tại nhìn lại cảm thấy hình như nhị tỷ cũng không thích huynh trưởng?
Vả lại hắn đã sớm chú ý tới, từ khi huynh trưởng xuất hiện đến nay, nhị tỷ không còn cười nữa.
Có lẽ… đã xảy ra mâu thuẫn gì chăng?
Trên mặt Ngụy Niên không tỏ vẻ gì, nhưng những ngón tay cũng đã siết chặt đến trắng bệch. Lúc hắn tới gần nàng, nàng tốn rất nhiều sức, mới kiềm chế được không giơ tay tát Ngụy Hằng một cái.
Trong nhận thức suốt mười sáu năm qua của nàng, huynh trưởng dịu dàng ấm áp, nho nhã lễ độ, là một vị huynh trưởng mẫu mực.
Từ bé đến giờ, cứ cách vài ngày huynh trưởng sẽ đến viện của nàng ngồi một lát, hoặc là dạy nàng luyện chữ, hoặc là dạy nàng đánh đàn, có thể nói kỹ năng cầm kỳ thư họa của nàng gần như đều do huynh trưởng tay nắm tay dạy dỗ.
Không chỉ có thế, mỗi lần hắn đến đều sẽ mang quà tới cho nàng, đồ trang sức, son phấn, váy áo... Hễ là đồ cần thiết để trang điểm ăn mặc của nữ tử thì gần như không thiếu thứ gì.
Mỗi lần sau khi chịu bất công ở chỗ Ngụy Văn Hồng và Kiều thị, sự quan tâm của huynh trưởng luôn là niềm an ủi đối với nàng.
Nàng vô cùng tin tưởng Ngụy Hằng.
Thậm chí đã đến mức ỷ lại.
Mãi đến khi…
"Ngươi cho rằng ca ca thương ngươi không có mục đích gì ư? Ngươi ngu thật hay là cố ý giả ngu vậy, thật sự không nhìn ra ca ca có suy nghĩ gì với ngươi ư?"
"Vào sinh nhật năm mười bốn tuổi ca ca đã biết tất cả mọi chuyện, biết ngươi không phải muội muội ruột của hắn, cũng biết Ngụy gia nuôi ngươi vì mục đích gì."
"Có điều, ngươi c*̃ng rất có bản lĩnh, quyến rũ để ca ca phí hết tâm tư lo toan vì ngươi. Vốn dĩ ca ca định sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ tìm người thay thế, hoán đổi ngươi từ trong ngục ra, giấu trong trạch tử ngoài thành... Ngươi có nghe hiểu không?"
"Giấu ở trạch tử bên ngoài, là làm ngoại thất đó, ca ca muốn nuôi ngươi như một tiểu tình nhân, từ nay về sau, Ngụy Niên chết rồi, kẻ còn sống chỉ là ngoại thất của con trưởng Ngụy gia."
"Nhưng đáng tiếc thật, ngươi không có cái số đó. Tề gia coi chừng ngươi kỹ quá, ca ca thực sự không tìm thấy cơ hội ra tay, chỉ có thể bỏ qua."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!