Chương 14: (Vô Đề)

Nắng chiều dần tắt, trên mặt hồ chỉ còn bao phủ một lớp vảy sáng mỏng.

Một thiếu niên đang đứng lặng trong đình nhỏ gần hồ.

Thiếu niên mặc trường bào sắc xanh màu nước hồ chiết eo, khoảng mười lăm tuổi, dáng vẻ tuấn tú, khí chất hiền hòa, trên người có mùi mực thoang thoảng, bên cạnh lan can gỗ đỏ là một cái gùi đựng sách vở, giống như là mới đi học về.

Hắn đón gió mà đứng, nhìn nắng chiều dần tan đi, vẻ mặt khó đoán.

Ngụy Niên đứng từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Nàng dừng bước nhìn về phía thiếu niên với khí chất hiền hòa kia, ánh mắt rất phức tạp.

Hậu viện Ngụy gia không có nhiều người, hiện tại tổng cộng cũng chỉ có hai phòng.

Chính thất Kiều thị, thiếp thất Ngô di nương.

Vốn dĩ còn có một vị Thang di nương, nhưng mấy năm trước bà ấy đã qua đời, khi đó Bắc Lãng vừa thành lập, Phụng Kinh cũng không yên ổn. Trong một lần Thang di nương dẫn Ngụy gia Tứ công tử đi chữa bệnh thì gặp phải loạn tặc trên đường về, hai mẹ con đều chết thảm.

Ngụy Văn Hồng cũng không phải là kẻ coi trọng nữ sắc, sau lần đó cũng không thêm người vào phủ nữa.

Ngô di nương thích yên tĩnh, rất ít ra khỏi tiểu viện của mình, cũng không thích khoe khoang nổi bật, vậy nên những năm qua cũng có thể sống khá bình yên dưới tay Kiều thị.

Nhưng dưới gối Ngô di nương có một trai một gái, Kiều thị có thể bao dung Ngô di nương không có uy h**p gì với mình, cũng có thể đối xử với lục cô nương Ngụy Uyển bằng vẻ mặt hiền hậu, lại không khó lòng chấp nhận sự tồn tại của ngũ công tử.

Bởi lẽ, Ngụy gia cũng chỉ có hai vị công tử.

Con trưởng Ngụy Hằng, và ngũ công tử Ngụy Trình.

Ngụy Văn Hồng chỉ có hai nhi tử này, cho dù con trưởng có xuất sắc đi nữa, ông ta cũng vẫn sẽ để ý tới nhi tử còn lại, chỉ là sự quan tâm ấy so với tình yêu thương dành cho trưởng tử, chẳng khác gì muối bỏ bể.

Nhưng chính chút ít tình phụ tử này của ông ta lại khiến những năm này ngũ công tử sống ở hậu viện cũng không mấy suôn sẻ.

Kiều thị sẽ không cho phép có người uy h**p tới địa vị của người con trưởng mà bà ta đẻ ra.

Mà Ngụy Văn Hồng thì chỉ để tâm tới chuyện triều chính, cách ông ta để tâm đến con thứ cũng chỉ là cách vài ba ngày gọi đến tra hỏi bài vở. Còn lại, ông ta chưa bao giờ hỏi han quá nhiều, bởi vì ông ta rất tin tưởng Kiều thị.

Hoặc có thể nói, ông ta tin Kiều thị sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của mình, cho dù biết một ít, chỉ cần không quá mức, ông ta đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong suy nghĩ của Ngụy Văn Hồng, phu thê là một thể, thiếp thất chỉ là hạ nhân, giữa thê và thiếp từ trước đến nay ông ta đều lựa chọn thê tử, giữa trưởng tử và thứ tử, cũng không chút do dự mà chọn trưởng tử.

Cho nên cảnh ngộ của Ngụy Trình trở nên khó có thể nói hết trong đôi lời.

Một bên là một chút yêu thương của phụ thân, một bên lại phải chịu mẹ cả làm khó, hậu viện này lại là thiên hạ của chủ mẫu. Một khi đã được gia chủ giao quyền, nếu chủ mẫu muốn hành hạ một thứ tử, quả thực dễ như trở bàn tay.

Hạ nhân lạnh lùng, tiền tiêu hàng tháng bị cắt xén, đồ ăn có lệ đều là việc bình thường, có đôi khi chủ mẫu tâm trạng không tốt, tìm cớ làm khó, quỳ một đêm cũng là chuyện thường xảy ra.

Hình phạt thể xác chịu đựng một lúc cũng qua, nhưng Ngụy Trình đang tuổi ăn tuổi lớn, chuyện ăn uống bị khắt khe quá mức, về lâu về dài dẫn tới sức khỏe rất yếu ớt.

Lúc này hắn đứng trong đình, một cơn gió thổi tới, Ngụy Niên đều cảm thấy dường như hắn sắp bị gió cuốn đi.

Nàng im lặng thở dài, sau đó ra hiệu cho Đông Tẫn đứng tại chỗ, bản thân nàng thì chậm rãi đi tới.

Thật ra trước kia nàng và Ngụy Trình cũng không giao tiếp gì nhiều, chỉ có một lần nàng trùng hợp thấy hắn gặp khó xử ở bên ngoài, giải vây giúp hắn. Sau đó mỗi khi lén tới cho Ngô di nương chút tiền bạc, thi thoảng có chạm mặt hắn vài lần, trừ chuyện đó ra, ngoài ngày lễ Tết bọn họ gần như không gặp mặt.

Nhưng hắn lại vì nàng mà chết.

Sau khi nàng vào ngục giam, Đông Tẫn đi cầu xin Kiều thị, mà hắn... đi cầu xin Ngụy Văn Hồng.

Mặc dù nàng không hiểu nhiều về vị thứ đệ này, nhưng ước chừng cũng biết hắn là người thế nào.

Hắn và Ngô di nương đều là người trầm tính ít nói, không gây chuyện, còn là người cứng cỏi, bất kể Kiều thị dày vò hắn thế nào, hắn đều chưa từng nhắc tới trước mặt Ngụy Văn Hồng. Có lẽ là hắn chịu đựng vì Ngô di nương, cũng có lẽ là trong lòng hắn cũng biết rõ, cho dù hắn nói, Ngụy Văn Hồng cũng sẽ không lo lắng gì cho hắn, ngược lại còn chọc giận Kiều thị, cuộc sống càng thêm gian nan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!