Chương 13: (Vô Đề)

Khi Ngụy Niên tỉnh lại thì trời đã ngả hoàng hôn, nắng chiều xuyên qua song cửa sổ chiếu vào phòng, những vệt sáng lốm đốm, phủ lên mọi thứ một sắc vàng ấm áp, vô hình trung xua tan đi vẻ quạnh quẽ trong viện.

Khung cảnh ấm áp xung quanh khiến khóe môi Ngụy Niên chậm rãi cong lên.

Được trời cao rủ lòng ưu ái, cho nàng cơ hội sống lại một lần. Lần này, nàng nhất định phải sống thật tốt, sống theo mong muốn và cảm xúc của bản thân, sẽ không tiếp tục bị thứ tình thân giả tạo của Ngụy gia kiềm chế, bó buộc nữa.

Ngụy Niên đón nắng chiều, chậm rãi ngồi dậy tựa lưng vào gối, khẽ cất tiếng qua lớp màn lụa, tiểu nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa đáp lời rồi đi vào, lại không dám trực tiếp tiến lên, chỉ dừng lại sau bình phong rồi khom người hành lễ: "Thỉnh an cô nương."

Ngụy Niên nhìn đối phương một cái rồi mới nói: "Tiến vào đi."

"Vâng."

Sau khi tiểu nha hoàn lên tiếng thì đi tới, ngoan ngoãn đứng ở ngoài màn lụa, chưa từng ngẩng đầu nhìn ngang liếc dọc, có vẻ hơi dè dặt bất an.

Ngụy Niên nhớ rõ, tiểu nha hoàn trước mặt tên là Đông Tẫn.

Hạ nhân trong viện Hạnh Hòa gần như đều do Kiều thị sắp xếp, chỉ có một người tự mình muốn tới đây.

Người đó là Đông Tẫn.

Nàng nhớ lúc đó là một ngày trời đông giá rét, nàng đi ra ngoài tìm con mèo nhỏ bị mất tích, trong lúc vô tình đi tới viện hạ nhân ở, nhìn thấy Đông Tẫn nằm co ro trên giường.

Tiểu nha đầu bị bệnh, bệnh rất nặng, run rẩy nằm co dưới một lớp chăn rất mỏng, nàng tiến lên gọi nàng ấy, nàng ấy miễn cưỡng mở mắt ra, môi run run, nhìn nàng bằng cặp mắt vô cùng đáng thương, một câu cũng không nói lên lời.

Nàng chất vấn bà tử quản sự trong viện, đối phương nói từ lúc mua về nàng ấy đã ốm yếu, mới qua mấy ngày đã đến mức này, sợ bạc đổ xuống sông xuống biển nên cũng có mời lang trung khám rồi, nhưng kết quả khám bệnh là phải tốn số tiền rất lớn mới khỏi được.

Tất nhiên trong phủ sẽ không bỏ quá nhiều tiền ra để chữa bệnh cho một tiểu nha đầu mới mua về, bèn để người nằm ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Thế là năm đó, Ngụy Niên bất chấp trời đông tuyết rơi đi ra ngoài, không tìm được mèo con, lại mang một nha đầu còn đáng thương hơn mèo con về.

Quả thật Ngụy Niên phải bỏ ra rất nhiều tiền mới chữa khỏi bệnh cho Đông Tẫn.

Lúc tiểu nha đầu khỏi bệnh thì mùa đông giá rét đã trôi qua, nàng đã đặt cho nàng ấy cái tên Đông Tẫn, hàm ý rằng mùa đông suýt đoạt đi mạng sống của nàng ấy đã qua rồi, nàng ấy sẽ nghênh đón cuộc đời mới.

Về sau Đông Tẫn ở lại viện Hạnh Hòa, nhưng bởi vì bên cạnh nàng đã có Xuân Lai, vậy nên Đông Tẫn vẫn luôn hầu hạ ở bên ngoài cùng một tiểu nha hoàn khác tên Thu Ảnh, cực ít đến trước mặt nàng.

Trước kia nàng chỉ cho rằng tiểu nha đầu rụt rè, không thích nổi bật, hiện tại mới thoáng hiểu ra, có lẽ là Xuân Lai âm thầm kiềm chế nàng ấy.

"Năm đó, ngươi mấy tuổi?" Ngụy Niên nhẹ giọng hỏi.

Đông Tẫn ngẩn người, sau đó mới hiểu ra câu hỏi của Ngụy Niên có ý gì, vội vàng kính cẩn trả lời: "Thưa cô nương, năm cô nương đưa nô tỳ về, nô tỳ bảy tuổi."

"Bảy tuổi." Ngụy Niên lẩm bẩm: "Đã rất nhiều năm rồi."

Đông Tẫn vội nói: "Tám năm lẻ một tháng mười hai ngày."

Ngụy Niên khẽ giật mình, sau đó bật cười: "Ngươi nhớ kỹ thật đấy."

Đông Tẫn nghe vậy thì "phịch" một tiếng quỳ xuống, chân thành nói: "Là cô nương ban cho nô tỳ cuộc đời mới, đương nhiên nô tỳ sẽ mãi mãi nhớ ân tình của cô nương."

Mãi mãi nhớ ân tình của cô nương.

Ý cười bên môi Ngụy Niên dần nhạt đi.

Đúng là Đông Tẫn đã nói được làm được.

Ngụy Ngưng từng nhắc tới trước mộ nàng, Đông Tẫn không tin nàng giết người, tới trước mặt Kiều thị cầu xin, quỳ vài ngày khiến sức khỏe suy sụp, bệnh chết.

Nàng ấy vốn là một tiểu nha đầu mồ côi cha mẹ, thân cô thế cô, không có nàng, ở Ngụy gia nào có ai sẽ tiêu tiền trị bệnh cho nàng ấy, huống hồ nàng ấy còn cầu xin giúp nàng, Ngụy gia càng không chứa nổi nàng ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!