Chương 11: (Vô Đề)

Khi Ngụy Niên phát hiện Chử Yến đi tới, toàn thân nàng cứng đờ.

Việc cưỡi mây đạp gió vừa rồi khiến nàng không nghĩ ngợi được gì cả, lúc đến được đây thì dạ dày nàng quay cuồng, nôn một hồi, mãi đến khi Chử Yến xuất hiện nàng mới muộn màng nghĩ, tại sao Thái tử lại muốn quấn cả nàng cả chăn tới đây.

Trong phòng ngủ tràn ngập mùi long tiên hương nồng đậm, mặc dù bài trí đơn giản nhưng vật nào vật nấy đều vô cùng tinh xảo quý giá, hiển nhiên đây là phòng ngủ của Thái tử điện hạ.

Đêm hôm khuya khoắt, thả nàng đang xiêm y lộn xộn trên giường của hắn, chẳng lẽ là...

Nhưng trong vô vàn lời đồn đãi không hay về Thái tử Đông cung lại không có điều gì liên quan tới nữ sắc, hơn nữa hắn từng gặp nhiều mỹ nhân như vậy, sao có thể nhìn trúng nàng.

Ngụy Niên còn chưa kịp nghĩ kỹ, Chử Yến đã đi tới mép giường cúi người xuống, mùi long tiên hương trên người hắn thoáng chốc bao phủ nàng.

Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Niên ngừng thở.

Kiếp trước động cơ giết người mà họ ấn cho nàng là vì tình, nhưng suốt mười sáu năm ở kiếp trước, phần lớn thời gian nàng đều bị hạn chế ở trong phủ, số nam tử từng gặp có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chưa từng ở riêng với ngoại nam. Nàng thậm chí không biết 'tình' là thứ gì, càng không biết nên đối mặt với tình huống hiện tại như thế nào.

Nếu là người khác, tất nhiên phản ứng đầu tiên của nàng sẽ là chống cự, xô cửa xông ra ngoài, nhưng người trước mặt là Thái tử Chử Yến.

Nàng trốn không thoát.

Nếu như hắn thật sự muốn làm gì đó với nàng, nàng chẳng có lấy nửa phần đường sống.

Nhưng ngay khi Ngụy Niên đang lo lắng không yên, lại nghe thấy Chử Yến nói: "Có phải Cô từng gặp ngươi rồi không?"

Ngụy Niên không nhịn được sửng sốt, theo bản năng nhẹ giọng đáp: "Ban ngày điện hạ mới vừa gặp thần nữ."

Vừa nói xong nàng đã kịp phản ứng lại, 'từng' mà hắn nói không phải hôm nay.

Nhưng mười sáu năm qua nàng chưa từng tham gia cung yến, người trong kinh thành chỉ biết Ngụy tam cô nương thanh tú trong sáng, tính tình thiện lương, nhắc tới Ngụy nhị cùng lắm chỉ khách sáo nói một câu đoan trang lễ nghĩa, đó còn là do thi thoảng nàng sẽ được Kiều thị cho phép tới một vài yến tiệc nhỏ, người từng gặp nàng truyền ra thôi.

Người có quyền thế nhất nàng từng tiếp xúc chính là người Ngụy gia, nàng chưa từng gặp hậu duệ quý tộc hay hoàng thất, càng đừng nhắc tới người cao quý như vị Đông cung trước mắt.

Có điều kiếp trước có khả năng hắn từng gặp nàng.

Khi đó nàng không nhìn thấy, cũng không biết lúc nàng cầu xin hắn hắn có nhìn nàng hay không.

Chử Yến lại nhìn chằm chằm Ngụy Niên một lúc lâu, không nhìn ra gì cả, mới mất hết hứng thú ngồi thẳng người dậy.

Hơi thở cực có tính xâm lược rút đi, Ngụy Niên khẽ thở ra một hơi.

Nếu hắn còn không nhúc nhích thì nàng sẽ nín thở tới chết mất.

Nhưng động tĩnh cực nhỏ này lại bị Chử Yến nghe thấy.

Hắn lại cúi người xuống, nắm cằm của nàng ép nàng ngẩng đầu: "Bị sói cào thương?"

Lần này rõ ràng giọng điệu của hắn không hiền lành như vừa rồi.

Tim Ngụy Niên hẫng một nhịp!

Toi rồi!

Sao hắn biết nhanh thế?

"Cô thương xót ngươi, bôi thuốc cho ngươi?"

Ngụy Niên thấy rõ vẻ lạnh lẽo trong mắt đối phương, không ngừng kêu khổ.

Lời uy h**p ban ngày vẫn còn văng vẳng bên tai, cảm giác đau rát trên cổ còn chưa biến mất, cái giá mới lại sắp tới rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!