Đã rất rất lâu rồi Ngụy Niên chưa ngủ được một giấc yên ổn.
Bất kể là ở ngục Phụng Kinh hay ở nấm mồ cô đơn, đều không có giường đệm cho nàng yên giấc. Bây giờ nằm trên giường không chỉ có cảm giác như xa cách lâu ngày gặp lại, còn cảm thấy rất lạ lẫm.
Mắt nàng từng bị hỏng mấy ngày, lại trải qua nỗi tuyệt vọng khiến bản thân hít thở không thông khi nghe tin mình phải chịu hình phạt lăng trì, khiến sâu trong lòng nàng sợ hãi bóng tối, cũng kháng cự giấc ngủ. Nàng lật qua lật lại trên giường, làm thế nào cũng không thể yên giấc.
Đã qua giờ Tuất, phòng ngủ vẫn còn sáng.
Ngụy Niên nằm nghiêng nhìn chằm chằm vào ánh nến, đếm số lần nó nhảy lên, chẳng biết đã chậm rãi nhắm mắt lại từ khi nào.
Sau đó, nàng chìm vào ác mộng.
Trong mơ tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều là giả, nàng lại quay về phòng giam kia, lại lần nữa chịu tra tấn, lẻ loi vất vưởng trên nấm mồ suốt ba năm.
Ngụy Niên đột nhiên bừng tỉnh.
Nàng nhanh chóng ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, căn phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ, ánh nến đã sắp cháy hết.
Nàng nhắm chặt mắt hít sâu một hơi.
Cũng may, là mơ.
Nàng dần bĩnh tĩnh lại, lúc định lấy ngọn nến mới ra thì bên cửa sổ bỗng truyền tới tiếng động.
Tim Ngụy Niên lập tức vọt tới tận cổ họng.
Nàng nắm chặt lấy cái chăn mỏng, nhìn chằm chằm song cửa sổ.
Chẳng lẽ là Ngụy gia lại có mưu kế gì mới?
Song cửa sổ nhanh chóng bị cạy ra, một bóng người nhảy vào phòng từ cửa sổ rồi đi thẳng đến trước giường. Sau đó, người kia đứng ở cạnh giường trợn tròn mắt đối diện với Ngụy Niên.
Ngụy Niên từng gặp người này.
Ngay ngày hôm nay, ở biệt viện Hương Sơn, là người ám vệ được phái đi đình Hòe Sơn.
Biết người tới không phải là người của Ngụy gia mà là ám vệ của Đông cung, vậy mà Ngụy Niên lại vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Có điều nàng còn chưa kịp mở miệng thì người kia đã bất ngờ nói: "Đắc tội."
Ngụy Niên chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào đã bị điểm huyệt, quấn vào chăn rồi khiêng ra khỏi phòng ngủ.
Tất cả những chuyện xảy ra sau đó, cả đời này Ngụy Niên đều không muốn trải qua lần nữa.
Nàng trơ mắt nhìn mặt đất cách mình ngày càng xa, mới muộn màng nhận ra mình đang bị khiêng vượt nóc băng tường. Chuyện này còn chưa tính, quãng đường sau đó có thể dùng cưỡi mây đạp gió để hình dung. Nàng nhắm chặt mắt, bị dọa đến có ba hồn cũng bay mất sáu phách. Khi nàng cảm thấy mình sắp bị lắc chết, cuối cùng bọn họ mới dừng lại.
Biệt viện Hương Sơn.
Tiếng sói hú kèm với tiếng va chạm của binh khí phá vỡ sự im lặng của ban đêm.
Trường Phúc đứng trong sảnh vểnh tai lắng nghe, tính toán thời gian cũng gần đủ rồi, mới đẩy cửa ra đi về phía đánh nhau.
Hắn ta vừa ra khỏi cửa, mùi máu tanh đã ập thẳng vào mặt, nhưng Trường Phúc đi theo bên cạnh Thái tử từ nhỏ, đã sớm ngửi quen cái mùi này rồi. Hắn ta bình tĩnh nhìn về phía rừng trúc, chỉ thấy vài con sói đang cắn xé một xác chết.
Chử Yến cầm thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu trong tay, kéo theo sương lạnh và sát khí trở về.
Trường Phúc vừa đi qua đón vừa thở dài: "Lần thứ năm."
Đây đã là nhóm thích khách thứ năm trong năm nay sau khi họ đến biệt viện Hương Sơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!