Những năm cuối thời nhà Thừa, thiên hạ đại loạn, quần hùng trỗi dậy, chiến tranh kéo dài hơn mười năm.
Huynh đệ Chử gia ở Việt Châu khởi nghĩa vũ trang, dựa vào của cải hùng hậu của gia tộc và người con nuôi dũng mãnh thiện chiến của Chử gia là Vệ Mâu, suốt dọc đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng thời loạn sinh anh hùng, quân Việt Châu không thể một mình thống trị một phương. Sau mười năm chiến tranh, đại lục đã tan hoang, dân chúng lầm than, sau khi các phe phái cử sứ giả đàm phán và đạt được thỏa thuận ngừng chiến, chia đất mà trị, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Quân Việt Châu chọn thành Phụng Kinh, kinh đô cũ của triều Thừa ở phía Bắc.
Nhưng giặc ngoại xâm tạm dừng, nội loạn lại nổi lên.
Ba huynh đệ Chử gia xảy ra tranh chấp trong việc chọn người bước lên ngai vàng. Chử lão đại tự nhận mình là trưởng tử theo lý nên đăng cơ, Chử lão tam thì cảm thấy bản thân văn võ song toàn, thích hợp xưng đế trong thời loạn hơn người huynh trưởng mạnh văn yếu võ. Mấy huynh đệ ai cũng không chịu nhượng bộ, chỉ có thể dùng sức mạnh quân sự để nói chuyện, lần đầu tiên quân Chử gia khiến người khắp đại lục nghe tiếng đã sợ mất mật xảy ra cuộc chiến nội bộ quy mô lớn.
Vệ Mâu được Chử gia nhận nuôi, trong thời chiến đã lập được công hiển hách, rất được lòng quân, qua nhiều tháng ngày tích lũy ông ấy đã có được một đội quân thân tín hùng mạnh. Nhưng ông ấy không có ý với ngai vàng, cũng bởi vậy mà trở thành một miếng bánh ngọt trong cuộc tranh giành nội bộ này. Vì muốn có được sự trợ giúp từ ông ấy mà ba huynh đệ Chử gia dùng đủ mọi thủ đoạn để kéo người về phe mình.
Ban đầu thì bọn họ dùng bài tình cảm hoặc dùng lợi ích để dụ dỗ, nhưng sau khi ông ấy lựa chọn ủng hộ con trai trưởng Chử gia thì lớp vỏ ngoài khách khí lấy lòng đầy giả tạo cũng không còn nữa.
Không lôi kéo được, tất nhiên sẽ phải xé nát mặt nhau.
Chử lão nhị, Chử lão tam được ăn cả ngã về không, bắt cóc trưởng tẩu để uy h**p, nhưng không ngờ tính tình trưởng tẩu cương trực, thấy phu quân mình có ý lùi bước, bà đã nhảy từ trên tường thành xuống.
Phụ mẫu của ba huynh đệ Chử gia mất sớm, mặc dù tính tình trưởng tẩu không tốt nhưng lại coi bọn họ như đệ đệ ruột thịt mà hết lòng chăm sóc. Có điều cái chết của trưởng tẩu cũng không khiến hai huynh đệ kia áy náy, ngược lại khiến bọn họ giết người càng điên cuồng hơn, thậm chí còn muốn bắt nữ nhi của Vệ Mâu là Vệ Như Sương làm con tin, ép Vệ Mâu phản bội Chử lão đại.
Lúc đó Vệ Như Sương vừa sinh một bé gái, sau khi nhận được thư khẩn cấp của phụ thân, đã cùng phu quân của mình là Cố Lan Đình rời khỏi Cố gia ngay trong đêm, chạy về phía Phụng Kinh dưới sự bảo vệ của thân tín. Bởi vì có vô số kẻ truy đuổi, dọc đường hai phu thê gặp nhiều trắc trở, mười ngày sau bị vây chặn ở chùa Hương Sơn bên ngoài thành Phụng Kinh năm trăm mét.
Vệ Như Sương sợ nữ nhi chưa đầy một tháng tuổi bị thương, nên đã giấu cô bé dưới Phật đường, còn mình và phu quân thì ôm tã lót trống không rơi vào tay hai huynh đệ Chử gia.
Mà Vệ Mâu đã sớm có cách đối phó, sắp xếp người mai phục dưới chùa Hương Sơn từ trước, thành công bắt được hai huynh đệ Chử gia, cứu phu thê Vệ Như Sương ra. Nhưng khi Vệ Mâu và con rể quay về chùa Hương Sơn đón cháu gái thì dưới Phật đường đã trống rỗng.
Cố Lan Đình xuất thân từ gia đình có truyền thống nho giáo lâu đời, là một trong những loại người vô dụng nhất trong thời loạn lạc. Dọc đường chạy trốn đã khiến y mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cộng thêm việc bị thương vì bảo vệ Vệ Như Sương ở dưới chùa Hương Sơn, lại trải qua cú sốc tinh thần này, lúc đó đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Vệ Như Sương còn chưa ra tháng, sau khi biết việc này cũng cực kỳ bi thương, hai phu thê cùng triền miên giường bệnh, đều để lại mầm bệnh.
Trận nội đấu của quân Việt Chu cũng theo đó mà kết thúc.
Trưởng tử của Chử gia là Chử Việt đăng cơ, thành lập Bắc Lãng, niên hiệu Thịnh An.
Cùng lúc đó, Nam Hào, Đông Nhữ, Tây Vu lần lượt thành lập, cùng Bắc Lãng tạo thành thế chân vạc, những nước nhỏ còn lại đều thành nước phụ thuộc.
Năm Thịnh An thứ nhất, Thiên tử Bắc Lãng cảm nhớ công lao của Vệ Mâu, không để ý tới sự phản đối của thần tử, kiên quyết phong Vệ Mâu làm Lãng Vương, ý muốn cùng chia sẻ giang sơn với Vệ Mâu, đồng thời sắc phong nữ nhi của ông ấy là Vệ Như Sương làm Quận chúa Thịnh An, ban niên hiệu làm phong hào, xem như một loại đền bù cho việc Vệ Như Sương mất đi nữ nhi chưa đầy một tháng tuổi.
Đến tận đây, thiên hạ mới bắt đầu yên bình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!