Chương 4: Oan gia ngõ hẹp

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng tán thưởng Lạc Vy Vy: "Cậu trưởng thành hơn nhiều rồi cũng bản lĩnh hơn nhiều rồi không phải cứ hở tí là khóc nhè như vậy rất tốt".

Lạc Vy Vy tỏ vẻ tò mò hỏi: "Còn cậu nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài làm gì để bị cưỡng hôn vậy?".

Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ thở dài: "Mình trốn đi từ hồi sáng cơ nhưng đến tìm cậu lại không gặp nên mới đi một vòng thành phố chơi, lúc tối lại gặp đám vệ sĩ trong nhà đuổi theo bắt mình về, ngay lúc nguy hiểm có một tên rất đẹp trai chạy moto tới cứu vớt cuộc đời mình nhưng sau đó anh ta cứ nói mình và anh ta từ 5 năm trước đã quen nhau, mình từ chối không nhận nên bị anh ta cưỡng hôn cậu xem đầu óc anh ta đúng là có vấn đề mà".

Lạc Vy Vy mắt sáng rỡ lên: "Woa, ly kỳ à nha sao gặp người quen mà cậu lại không nhận làm chi cho bị cưỡng hôn chứ?".

Kỳ Liên Tuyết Vũ giãy nãy lên: "Không quen thì làm sao mà nhận, mình mà biết anh ta là ai mình chết liền luôn đó, tự nhiên từ trên trời rớt xuống nói quen mình là mình nhận người quen liền chắc. Với lại anh ta gọi tên mình là Hạ Tiểu Vũ có thể vì mình giống người quen cũ của anh nên anh ta nhận nhầm không chừng".

Lạc Vy Vy nở một nụ cười gian manh: "Thật không ngờ mới gặp mà cậu đã hút hồn người ta luôn rồi, chắc anh ấy thích cậu nên mới làm vậy dạo này trên mạng xã hội cứ đăng cái truyện tranh cách thoát khỏi friend zone đó mình nghĩ anh ấy cũng áp dụng thử trường hợp mới gặp xem sao đó mà".

Kỳ Liên Tuyết Vũ ngu ngơ hỏi: "Cậu nói gì mình nghe chẳng hiểu".

Lạc Vy Vy lấy máy tính bảng bật lên đưa cho Kỳ Liên Tuyết Vũ xem một mẫu truyện tranh ngắn nói về hai người bạn một nam một nữ nhưng người bạn nam này không muốn làm bạn với cô gái kia nên mới nói với cô ấy một câu: "Lúc trước mình cảm thấy làm bạn với cậu là điều hạnh phúc nhất trên đời nhưng ngay lúc này mình thấy ghét cái danh xưng là bạn của cậu lắm cậu có biết không?" .

Cô gái ngơ ngác hỏi: "Tại sao vậy mình đã làm gì sai sao?".

Chàng trai trả lời: "Không có, à mình cho cậu 3 giây để tát mình đó".

Cô gái ngơ ngác nhìn chàng trai rồi bối rồi hỏi: "Tại sao mình lại phải tát cậu chứ?".

Chàng trai tiến lại gần cô gái thì thầm: "Bởi vì mình…" sau đó bất ngờ hôn lên môi cô gái.

Cô gái vô cùng bối rồi không nói được lời nào, chàng trai bắt đầu đếm "1…2…3", rồi vui mừng ôm chầm lấy cô gái rồi reo lên: "Em không tát anh…vậy là em chấp nhận cho anh làm bạn trai em đúng không?".

Cô gái lại ngơ ngác: "Mình…mình".

Chàng trai lại hôn cô ấy một lần nữa, kết thúc truyện tác giả còn đề thêm một câu "Lý thuyết đến thực tế là một con đường rất xa nên tùy theo hoàn cảnh mà ứng xử cho phù hợp".

Xem xong Kỳ Liên Tuyết Vũ gào lên: "Má nó chứ !!! Thằng nào nghĩ ra cái trò này mà hại đời người khác thế không biết còn nữa, cái tên đó sao có thể làm theo mấy cái ý tưởng điên rồ này được chứ, chắc điên lên với mấy người này quá".

Lạc Vy Vy che miệng cười trêu Kỳ Liên Tuyết Vũ: "Biết đâu đây chính là chân ái mà ông trời sắp đặt sẵn cho cậu đó".

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhăn mày gào lên: "Chân ái cái con khỉ khô á, đáng ghét thật mà nụ hôn đầu đời của mình cứ vậy mà bị cướp đi một cách vô lý thật không công bằng mà, lần sau mà để mình gặp lại cái tên côn đồ đó mình nhất định tẩn hắn để báo thù cho mà xem".

Lạc Vy Vy liếm môi một cái rồi nói: "Hay là để mình hôn cậu lại là được rồi".

Kỳ Liên Tuyết Vũ đứng dậy rồi phán: "Ghê quá đi mình đi ngủ đây cậu làm mình nổi hết da gà lên rồi nè".

Lạc Vy Vy liền đứng dậy đi theo thái độ đùa giỡn: "Nè để mình hôn đi mà".

"Đá cho một cái bây giờ".

Tôn Tử Hàn đứng ngoài đường chờ nửa tiếng đồng hồ thì người bạn thân nhất của anh tên Hàn Trì mới đem chìa khóa xe dự phòng tới cho anh.

Hàn Trì nhíu mày lên tiếng hỏi: "Nửa đêm nửa hôm tự dưng cậu đi ra đường mà còn không cầm theo chìa khóa xe là sao hả? Ủa nhưng không có chìa khóa xe thì sao mà cậu đi tới chỗ này được nhỉ?".

Tôn Tử Hàn tỏ vẻ bực dọc: "Về thôi hôm nay tôi đúng là gặp oan gia của đời tôi mà".

Nhìn sắc mặt âm lãnh cực độ của Tôn Tử Hàn thì cũng đủ biết là vừa trãi qua chuyện gì đó không hề vui nên Hàn Trì cũng không tiện hỏi thêm.

Đêm hôm đó, Tôn Tử Hàn nằm trên giường thao thức không tài nào ngủ được hình ảnh của Kỳ Liên Tuyết Vũ cứ lởn vởn trong đầu anh mãi không chịu rời đi.

Tôn Tử Hàn lại châm một điếu thuốc rồi suy tư lẩm bẩm một mình: "Đã ra đi không lời từ biệt thì cũng đừng nên cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác rồi làm đảo lộn cuộc sống của người ta chứ…em đúng là rất tàn nhẫn…rất tàn nhẫn đó Hạ Tiểu Vũ à".

Cả Tôn Tử Hàn và Kỳ Liên Tuyết Vũ đều không hay biết cuộc gặp gỡ này chính là khơi nguồn của mọi đau khổ, tổn thương sau này trong cuộc đời họ.

Kỳ Liên Tuyết Vũ còn nửa năm chương trình học đại học nên đăng ký vào địa học O để học tiếp, với bảng điểm số và thành tích đáng nể vì học vượt ở tuổi 19 nên cô được nhận vào học tiếp luôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!