Chương 116: Mâu thuẫn

Kỳ Liên Tuyết Vũ cùng Tôn Tử Hàn ra ngoài ăn tối, chỉ bàn về công việc cho đến khi xong hết thì anh mới tỏ vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi: "Thời gian qua em đã đi đâu vậy hả?".

"Không liên quan đến anh".

Tôn Tử Hàn cúi đầu rủ mắt: "Anh đã đọc tin tức Hạ Tiểu Vũ giả mạo chị gái Tuyết Dao của em rồi".

"Chuyện này cả Đông Đô ai cũng biết rồi không phải riêng mình anh".

Tôn Tử Hàn thở dài: "Tuyết Vũ em trả lời anh một câu hỏi thật lòng được không?".

Kỳ Liên Tuyết Vũ nhướng mắt nhìn Tôn Tử Hàn rồi hỏi: "Nghiêm trọng như thế sao?".

"Em có liên quan gì đến cái chết của anh Tử Mặc không hả?".

Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày rồi cười lạnh: "Hóa ra đến tận bây giờ anh vẫn không hề tin tưởng tôi vậy thì hỏi để làm gì?".

"Sau khi anh Tử Mặc bị tai nạn thì có người gửi một tấm ảnh em cùng anh ấy ngồi trên xe, sau này anh điều tra mới biết người gửi tấm ảnh đó là Hạ Tiểu Vũ anh không biết có nên tiếp tục tưởng những gì mình suy nghĩ trong suốt mấy năm qua không nữa".

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: "Nên tin đi, bởi vì đối với anh cô ta là chân ái một đời này mà, anh vì cô ta mà ngay cả con ruột cũng nở nhẫn tâm xuống tay giết chết cơ mà".

Tôn Tử Hàn liền cau mày phản ứng lại: "Tuyết Vũ em đang nói cái gì vậy hả? Anh chưa từng làm như thế".

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng mắng: "Tôn Tử Hàn anh là tên khốn, năm đó anh giết chết con mình rồi nay lại không dám nhận".

Nhắc đến chuyện đứa con đã mất Tôn Tử Hàn liền nổi giận lên: "Chính em mới là người giết con của chúng ta, em hận anh cũng được sao lại nở ký giấy nạo thai để giết chết con của chúng ta đứa bé vô tội mà".

Nhắc đến chuyện của đứa con đã mất, Kỳ Liên Tuyết Vũ liền xúc động mắt cô đỏ hoe lên: "Anh hay thật đó người giết chết con chính là anh vậy mà anh lại có thể ngang nhiên đổ lỗi cho tôi như thế".

Tôn Tử Hàn đưa hình ảnh giấy nạo thai cho Kỳ Liên Tuyết Vũ xem rồi lạnh giọng: "Em nhìn cho kỹ đi đây rõ ràng là chữ ký của em mà".

"Năm đó tôi đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé vì tôi sợ sau khi con ra đời sẽ chịu khổ như tôi nhưng mà lúc nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo đó nghĩ đến chuyện phải nhẫn tâm bỏ đi máu thịt của mình thì tôi đã suy nghĩ lại".

Tôn Tử Hàn mang theo một tia hy vọng nôn nóng lên tiếng hỏi: "Nếu vậy thì con đang ở đâu? Em giấu con ở đâu rồi hả Tuyết Vũ?".

Kỳ Liên Tuyết Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt ngấn lệ rồi nghẹn ngào đáp: "Con đã chết rồi, do anh hại chết còn gì".

Tôn Tử Hàn liền lắc đầu: "Không có, vào ba năm trước anh mới biết là lúc đó em mang thai mà thôi, trong hôn lễ của anh có ai đó đã chiếu những chuyện ác mà Hạ Tiểu Vũ làm cùng với hình ảnh giấy phá thai của em, anh chưa từng hại chết con".

"Anh quên rồi vậy thì tôi nhắc cho anh nhớ, [anh không cần đứa bé đó, anh chỉ cần em thôi Tuyết Dao à, từ nay về sau anh chỉ có em là đủ còn những người khác những chuyện anh căn bản không để tâm tới], anh có nhớ câu nói đó không hả? Anh vì Hạ Tiểu Vũ kia mà nhẫn tâm đưa cô ấy thuốc phá thai đem đến cho tôi uống anh quên rồi sao hả?".

Tôn Tử Hàn liên tục lắc đầu vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Không có, anh không có đưa thuốc phá thai cho cô ấy rồi kêu cô ấy đưa cho em uống, còn nữa câu nói đó anh vì an ủi cô ấy mất con nên mới nói vậy thôi. Sau khi anh biết toàn bộ sự thật là cô ấy hãm hại em thì anh đã chấm dứt triệt để với cô ấy rồi, ba năm trước khi biết hết mọi chuyện anh đã hủy hôn với cô ta rồi, anh đã báo thù cô ta bằng cánh khiến cho cô ta không có chỗ dung thân trong giới giải trí bị phong sát hoàn toàn không còn là ngôi sao điện ảnh của Đông Đô này nữa".

"Vậy thì đã sao cũng đâu thể cứu sống được con tôi nữa".

Tôn Tử Hàn tỏ vẻ đau khổ: "Chúng ta mất con cả hai đều đau khổ như nhau nhưng mà em lại liên quan đến cái chết của anh Tử Mặc anh đau hơn em gấp bội mà Tuyết Vũ, anh không biết nên yêu em hay nên hận em nữa".

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nhếch môi mỉm cười rồi nói: "Tôn Tử Hàn anh đúng là một thằng ngu mà, hình ảnh mà anh nhìn thấy tôi ngồi chung xe với anh Tử Mặc là sự thật nhưng mà ngày hôm đó anh Tử Mặc nghe thấy Hạ Tiểu Vũ nói ra hết sự việc hãm hại tôi ở tiệc sinh nhật anh ấy muốn đưa tôi đi tìm anh để nói lên sự trong sạch của tôi. Khi anh Tử Mặc đang lái xe đưa tôi trở về Tôn gia thì Hạ Tiểu Vũ đã húc mạnh vào xem của anh ấy ngay đoạn đường đang sửa khiến xe mất lái, anh Tử Mặc vì biết tôi đang mang thai nên đã dùng thân thể của mình che chắn hết những tổn thương cho tôi rồi bất tỉnh. Những tưởng sống sót sau đại nạn bảo vệ cho đứa bé được an toàn thì Hạ Tiểu Vũ lại xuất hiện ép tôi uống hết một lọ thuốc phá thai, lúc đó chân tôi bị gãy mà thuốc đó lại phát huy quá mạnh tôi chỉ có thể bất lực nhìn con như thế mà mất đi, là anh đưa lọ thuốc đó cho Hạ Tiểu Vũ là anh không cần con của chúng ta".

Tôn Tử Hàn nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ khóc đến tối tăm mặt mũi thì cảm thấy trái tim như đang có ai bóp chặt không thở nổi: "Tuyết Vũ, em tin anh được không anh không hề đưa lo thuốc phá thai đó cho Hạ Tiểu Vũ".

"Nhưng mà cô ta đã nói như thế".

Tôn Tử Hàn nhíu mày ôm lấy Kỳ Liên Tuyết Vũ vào lòng: "Em yên tâm đi anh nhất định làm rõ chuyện này không để con của chúng ta chết oan ức đâu Tuyết Vũ à".

Kỳ Liên Tuyết Vũ thơ thẫn trở về nhà cô quả thật không biết có nên tin những gì mà Tôn Tử Hàn nói hay không nữa, vì lấy thù hận làm mục tiêu sống mà cô mới mạnh mẽ như ngày hôm nay nhưng bây giờ lại phát hiện ra hận sai người thì phải làm sao đây.

Kỳ Liên Tuyết Vũ đi ngang qua phòng của Kỳ Liên Tuyết Dao thì nhìn thấy cô ấy đang mặc một chiếc váy màu trắng trong như một nàng công chúa xinh đẹp dịu dàng, cô ấy đứng trước gương tay cầm một cái hộp nhạc rồi lúng túng nói: "Kỳ Long, em thích anh".

Sau đó Kỳ Liên Tuyết Dao thở dài rủ mắt lẩm bẩm: "Làm sao mà nói ra câu này với Kỳ Long được đây?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!