Đoạn Chước nhìn hộp quà, sững sờ hai giây, rồi bước nhanh vào phòng.
Bước đến phòng ngủ chính, anh đẩy cửa ra, Tri Miên vẫn đang đứng trước cửa sổ kính sát đất, mặc áo len màu đỏ rượu và váy lông dài, mái tóc dài óng ánh vàng dưới ánh nắng, nụ cười tươi rói, má lúm đồng tiện hiện lên.
Đoạn Chước xuất thần trong khoảnh khắc, đáy mắt hơi nóng, bước đến trước mặt Tri Miên, ôm cô vào lòng.
Tri Miên vòng tay qua eo anh, không nhịn được mà nở nụ cười: "Anh vui đến vậy sao?"
Anh nhíu mi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hạnh của cô, không giấu được ý cười, trầm giọng hỏi: "Em đang mang thai đúng không?"
"Đúng vậy, hai vạch mà."
"Em thử khi nào? Sao anh không biết."
"Em thử hôm qua, lúc đầu sợ không đúng, rồi sau đó lại định hôm nay rồi nói với anh, cho anh một bất ngờ." Tri Miên nghịch ngợm nói.
"Không uổng công người nào đó nỗ lực cày cấy. Em đã bảo rồi, sớm muộn gì cũng sẽ mang thai thôi."
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Người đàn ông cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, trong lòng không khỏi vui mừng. "Miên Miên, em tặng anh món quà này là tuyệt nhất."
Tri Miên mỉm cười. "Đây là món quà năm mới tốt nhất cho gia đình chúng ta.
"Một năm mới, trong nhà sẽ đón thêm một thành viên mới, cuộc sống ngày càng hạnh phúc. Đoạn Chước nắm tay cô."Nào, ngồi đi."
Anh trở lại trạng thái thận trọng như lúc trước Tri Miên mang thai, bảo cô ngồi xuống mép giường. "Gần đây có cảm thấy không khỏe ở đâu không? Chúng ta ăn sáng xong thì đến bệnh viện đi."
"Em cảm thấy tốt hơn so với khi có mang Hành Hành. Nếu không phải là kỳ dâu đến muộn, thì em cũng không phát hiện ra."
Đoạn Chước sờ sờ bụng cô, cong môi. "Cha mẹ và lão Trang biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Tri Miên mỉm cười, gật đầu. "Khi nào chắc chắn thì hẵng báo cho họ."
Cô bị anh ôm từ phía sau, người đàn ông gác cằm lên vai cô, thở dài: "Cục cưng, em sẽ lại phải vất vả rồi."
Tri Miên chu môi. "Vất vả cũng không sao, nhưng anh phải đối xử với em tốt một chút."
"Ừm, em muốn gì cứ nói với anh."
"Vậy khi em mang thai là có thể sai sử anh sao?"
"Sao, bình thường em không sai sử anh à?"
Tri Miên bật cười. "Vậy sau này em sẽ sai sử anh nhiều hơn."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Đoạn Chi Hành chạy vào, tới trước mặt hai người, chỉ ra ngoài cửa sổ, nghiêng đầu: "Không ba nói là sẽ dẫn con và mẹ đi ngắm tuyết sao..."
Đoạn Chước và Tri Miên đều cười, người đàn ông một tay bế cậu nhóc lên, sau đó nắm tay cô gái nhỏ: "Đi, xuống lầu ngắm tuyết."
Ba người đi tới khu vườn sau ở dưới lầu, bên ngoài, tuyết trên mặt đất không dày, hơi tan ra, nhưng tuyết trên cành cây lại trắng tinh, Đoạn Chước nói với Đoạn Chi Hành. "Xòe tay ra.
"Cậu nhóc ngoan ngoãn xòe hai tay ra, Đoạn Chước lấy một ít tuyết đặt vào lòng bàn tay bé. Đoạn Chi Hành tò mò nhìn chằm chằm, Tri Miên cười hỏi:"Hành Hành, tuyết này thế nào?"
"Lành lạnh." Tuyết từ từ tan ra. "Sao một lúc sau nó lại mất rồi ạ?"
"Đây là tuyết tan chảy, biến thành nước, tuyết chính là nước ngưng tụ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!