Tri Miên không nghĩ tới Đoạn Chước vậy mà lại đưa cô đến xem pháo hoa.
Cô ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ, trong tim dấy lên gợn sóng, nhiều loại cảm xúc khác nhau trào dâng, nhất thời cuồn cuộn sục sôi.
Pháo hoa vô cùng rực rỡ.
Nhưng cũng vô cùng cô đơn.
Đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong một giây như vậy, không bao giờ sống lại lần nữa.
Cô nhớ hồi còn nhỏ cực kỳ thích bắn pháo hoa, mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ cùng cô bắn pháo hoa ở ngoài cửa nhà.
Lúc đó, cô cho rằng, họ sẽ mãi ở bên cạnh cô, tương lai sẽ luôn luôn vô lo vô nghĩ, không có buồn phiền.
Nhưng mà sau này bọn họ đều rời đi, chỉ để lại một mình cô.
Nhìn xung quanh, hàng ngàn ánh đèn của nhà nhà phát sáng, đoàn viên và ấm áp.
Ai có thể nói cho cô biết, đâu là bến đỗ mà cô có thể sống cả đời?
Trong lúc pháo hoa đang nổ sáng chói, Tri Miên quay đầu sang bên cạnh nhìn Đoạn Chước, không nhịn được gọi anh một tiếng: "Đoạn Chước——"
Người đàn ông cúi đầu: "Hửm?
"Đôi mắt mơ sáng của Tri Miên chăm chú nhìn anh, đáy lòng cùng với tiếng đập thình thịch bên tai, hàng trăm cảm xúc. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:"Năm sau anh vẫn sẽ cùng em đón năm mới chứ?"
Đoạn Chước không nhận ra tâm trạng của cô, không để ý cười một cái "Không phải năm nào tôi cũng cùng em sao?"
Tri Miên nghe những lời này, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót.
Anh trả lời chắc chắn tự tin như vậy, giống như có thể ở bên cô mãi mãi.
Nhưng ai có thể biết trước được năm mới chứ.
Ai biết được, anh còn có thể ở bên cạnh cô thêm bao nhiêu lâu chứ?
———
Xem xong pháo hoa, đi xuống đài quan sát, Đoạn Chước trực tiếp đi đặt một phòng thượng hạng.
Vừa vào cửa, Tri Miên liền bị ấn vào tường, nụ hôn của người đàn ông phủ xuống, làm rối loạn hơi thở của cô, đầu ngón tay người đàn ông cởi hết quần áo ra, khiến cho cô run rẩy, nhanh chóng và nóng nhiệt.
Tri Miên biết chuyện này sớm muộn cũng tới.
Mỗi khi làm chuyện này, Đoạn Chước luôn rất tràn đầy tinh lực, làm không biết mệt.
Căn bản anh luôn chiếm giữ vị trí chủ động, lúc tâm trạng tốt sẽ dịu dàng cưng chiều hơn chút, khiến cô chìm đắm vào đó.
Đệm mềm mại.
Ánh đèn sáng màu vàng cam đặt trên đầu.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Ở trong lòng bàn tay của anh, cô giống như một quả vải, trắng nõn và ngọt trong, giữa sự sáng tối mập mờ, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, người đàn ông ôm chặt lấy cô, mồ hôi trên mặt lăn dài theo đường quai hàm rồi rơi xuống, lông mày như bị mực vẩy lên sự ham muốn, cơ bắp căng ra.
Hơi thở triền miên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!