Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Tuân Dao: "Anh Đoạn, mời ngồi.
"Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh Tri Miên, cô nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên. Người này ghen nên mới tìm đến tận đây sao?! Lại còn nói là đúng lúc rảnh không có gì làm?! Nói cái gì có lý hơn được không! Tuân Dao nói:"Hai người ngồi trước đi, tôi đi lấy một thứ."
Sau khi Tuân Dao rời đi, Tri Miên dùng chân đá vào chân Đoạn Chước, khuôn mặt đỏ bừng. "Anh định làm cái trò gì vậy?"
Đoạn Chước lười biếng dựa vào ghế ngồi, đảo mắt, đối diện vẻ mặt tức giận của cô, mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô ở dưới gầm bàn. "Không phải anh đã nói rồi sao, đúng lúc anh rảnh rỗi, không có việc gì làm nên đến đây."
"Căn bản là anh không thích uống trà, anh tới đây làm gì?
"- --ĐỌC FULL TẠI ---"Gần đây anh lại muốn uống." Anh cười toe toét. "Anh muốn xây dựng thêm nhiều sở thích chung với em, không được sao?"
"..."
"Hơn nữa, anh cũng không định ngồi đây, là anh ta mời anh." Đoạn Chướct nhàn nhạt nói.
"Chút nữa anh đừng có nói linh tinh đó...
"Cô tức giận, cảnh cáo câu cuối cùng, đúng lúc Tuân Dao đi về, cuộc nói chuyện của hai người ngừng hẳn. Tuân Dao vô tình thấy Tri Miên kéo tay ra khỏi tay Đoạn Chước, sửng sốt một chút, sau khi ngồi xuống, nói:"Hôm nay uống Đại Hồng Bào đi. Hàng mới về trong hôm nay của cửa hàng chúng tôi, cũng không tệ lắm.
"Tri Miên gật đầu. Tuân Dao rửa sạch dụng cụ pha trà, Tri Miên nhớ tới tên của cửa hàng này, hỏi:"Tại sao cửa hàng này lại có tên là "Trầm Hương Lũ Yên" vậy ạ?"
Tuân Dao chậm rãi kể: "Có một nhà văn cuối đời Đường tên là Đường Dần. Cuốn "Thượng thư huệ chá diện trà
"đầu tay của ông ấy là tập thơ viết về trà sớm nhất trong lịch sử văn hóa trà Vũ Di Sơn. Lúc bấy giờ, trà Vũ Di nổi tiếng từ cuối thời nhà Đường, đã tiến vào tầng lớp thượng lưu, cuốn sách này được Đường Dần viết để cảm tạ Thượng thư đã tặng trà cho ông ấy. Câu thứ ba trong đó chính là:"Kim tào cùng nghiền trầm hương mạt,
Đá bào nhẹ hàm thúy lũ yên.
"(Những rãnh vàng và bột trầm hương nghiền nát, Bát nước đá nhẹ chứa khói xanh.) Vì vậy, anh đã chọn bốn từ trong đó, đặt tên quán là"Trầm Hương Lũ Yên".
"Tri Miên bừng tỉnh, gật đầu. Sau đó, Tuân Dao ngẩng đầu nhìn Duẫn Trác:"Anh Đoạn, anh có thích uống trà không? Có nghiên cứu gì về trà không?"
Đoạn Chước liếm liếm răng hàm sau, nhìn anh, nhàn nhạt nói: "Hiểu một chút.
"Tri Miên:? Tuân Dao:"Vậy anh thường uống loại trà nào?"
"Tôi có thể uống được tất cả loại trà, nhưng thích nhất là trà Vũ Di Sơn, uống cũng khá nhiều."
Đoạn Chước cơ bản là đều sẽ uống trà khi ở bên cạnh Tri Miên hoặc Trang Gia Vinh, thành thật mà nói, thì anh thực sự không nghiên cứu về nó.
"Vậy trong các loại trà Vũ Di, anh thích loại nào nhất?
"Tuân Dao lại hỏi, sắc mặt Đoạn Chước hơi cứng lại - người này tưởng là đang đi thi sao? Anh quay đầu nhìn Tri Miên, cô gái đang cố nén nụ cười trên khóe môi, như đang nói: Tôi sẽ yên lặng nhìn anh giả vờ, xem anh có thể giả vờ được bao lâu. Mặt Đoạn Chước không chút thay đổi, vài giây sau mới nói:"Ngọc Tỉnh Lưu Hương."
"Ngọc Tỉnh Lưu Hương? Anh thích loại trà này sao?"
Anh cười. "Chủ yếu là vì Tri Miên thích."
Tri Miên giật mình, anh vẫn còn nhớ sao?
"Đúng vậy, trước kia mẹ em rất thích loại trà này."
Tuân Dao nhìn Tri Miên cười nhẹ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!