Chương 5: (Vô Đề)

"Muốn cái gì, tôi mua cho em.

"Lời anh vừa nói ra, trong lòng Tri Miên ngũ vị tạp trần*. [Ấn vào đây] Ngũ vị tạp trần Anh nói rất nhẹ nhàng. Cũng không hỏi xem cô gặp phải chuyện gì, cô cần gì. Tiền quả thực rất có hiệu quả, nhưng đó không phải là thứ giờ phút này cô muốn nhất. Một lúc lâu, Tri Miên chỉ nói:"Em không thiếu tiền, hôm nay có bản thảo cần em tối nay phải làm xong, em phải về."

Cô khăng khăng như vậy, người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng:

"Tôi đưa em về."

"Không cần không cần đâu……." Tối nay anh là nhân vật chính, anh đi rồi còn coi là gì nữa "Nếu không thì em bảo anh Trần Lập đưa em về nhé."

"Cũng được."

Đầu ngón tay của Đoạn Chước móc móc vào trong lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: "Để cậu ấy đưa em về nhà.

"Lời nói đầy thâm ý. Trong đầu Tri Miên loé lên gì đó, bên cạnh liền truyền tới giọng nói trêu chọc của Gia Cát Vũ:"Tiểu Đoạn, cậu lôi kéo bạn gái cùng nói thì thầm, thể hiện tình cảm nơi công cộng! Thật quá đáng rồi!

"Rất nhiều người nghe thấy tiếng nhìn qua. Tri Miên đứng dậy, nói với người đàn ông:"Em đi đây."

"Ừm."

Cô quay sang chào hỏi với những người có mặt ở đây, có người kinh ngạc: "Có chuyện gì gấp vậy, chị dâu chị uống thêm hai ly nữa đi?"

Cô nói: "Không đâu, công việc có chút chuyện."

"Không phải chị vẫn còn đang đi học sao?"

"Là công việc bán thời gian bình thường."

"Ồ, là vậy à……."

Đợi Tri Miên đi rồi, Gia Cát Vũ đi tới bên cạnh Đoạn Chước "Cậu có phải ngược đãi Tiểu Tửu nhà người ta không vậy, không cho chi phí sinh hoạt, em ấy còn phải tự đi làm việc bán thời gian kiếm nữa?

"Đôi mắt Đoạn Chước lạnh lùng quét qua"Cậu nghĩ sao?

"Anh nghĩ tới mấy tháng nay anh chuyển tiền tới thẻ của cô gái, cô đều không động vào, hỏi cô cô liền nói tiền bản thân kiếm đủ tiêu. Gia Cát Vũ sờ sờ cằm, cười"Em gái nhà cậu thật tốt, nghĩ tới mấy người bạn gái cũ lần trước của tớ, hận không thể khiến tớ mỗi ngày đều mua hàng hiệu cho các cô ấy, rút cạn ví của tớ, thật không thể hiểu nổi tớ đã gặp phải dạng gì."

Đoạn Chước nhếch miệng "Cái này còn không hiểu nổi sao?"

"Có ý gì?"

Tư Mã Thành đi qua: "Có một câu nói, vật họp theo loài, người chia theo bầy"

Gia Cát Vũ: "Biến"

————

Tri Miên ra khỏi nhà hàng, thấy chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn ở đây. Lên xe, nói quay về Tiêu Tinh Châu xong, cô dựa lưng vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.

Suy nghĩ rối bời.

Ký ức đan xen.

Cô bất giác nghĩ về bảy năm trước, Lâm Thành chỉ là một thành phố bình thường, kinh tế mới bắt đầu tiến bộ, vẫn chưa thịnh vượng và lộng lẫy như bây giờ.

Năm ấy———

Cô cũng mới vừa gặp được Đoạn Chước.

Đó là kì nghỉ hè chuẩn bị lên lớp chín, bố mẹ mất đi, Tri Miên bị đá tới đá lui qua nhà của ba người họ hàng như một quả bóng vậy, chỉ với 300 tệ, chạy thoát khỏi được cuộc sống ăn nhờ ở đậu năm năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!