Chương 49: (Vô Đề)

Editor: Byredo

-

--ĐỌC FULL TẠI ---

Ánh đèn cam ấm áp trên đầu giường phác họa khuôn mặt rõ nét, hài hòa của người đàn ông, đôi mắt như nhiễm ánh lửa, chỉ phản chiếu duy nhất khuôn mặt của Tri Miên.

Thời khắc đó, Tri Miên bỗng nhiên ngơ ngẩn, suýt nữa thì chìm trong ánh mắt anh.

Ngay sau đó, trong lòng cô căng thẳng, nhanh chóng tỉnh táo khỏi những lời nói ái muội dịu dàng của anh, rời mắt: "Không có mà..."

Quan tâm sao?

Cô cảm thấy mình không quan tâm, nhưng hành động của cô lại không theo sự khống chế của não bộ.

Cũng như giây phút này, cô không cưỡng lại được cái ôm của anh.

Chỉ là cô rất sợ mọi thứ chỉ là chớp nhoáng, những điều tốt đẹp mà cô mong đợi có thể sẽ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô vẫn có chút sợ hãi, bất an, không dám cho đi tất cả, sợ mất tất cả một lần nữa.

Đoạn Chước ôm cô, rũ mắt xuống, nhìn cảm xúc cuộn trào trong mắt cô, cười một tiếng, rồi sờ đầu cô:

-

--ĐỌC FULL TẠI ---

"Không sao cả, anh quan tâm là được.

"Tri Miên cụp mắt xuống, không nói gì. Anh lại lên tiếng:"Anh sẽ từ từ đợi, đợi đến khi em buông bỏ được mọi lo lắng, rồi quay lại với anh.

"Thì ra anh đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Vài giây sau, Tri Miên xấu hổ đẩy anh ra rồi ngồi thẳng dậy:"Anh bị sốt, sao không nghỉ ngơi đi?"

"Không phải em mang cháo cho anh à?"

"À đúng rồi, vậy thì anh ăn một chút rồi ngủ tiếp nhé? Có đói không?"

"Nếu em đút cho anh ăn, thì anh sẽ rất đói."

"...

"Người này được đằng chân lại thích lân lên đằng đầu đúng không? Đoạn Chước ngồi dậy, dựa lưng vào tường, nhìn cô, miệng cười nhẹ:"Bé con, cả người anh đau nhức, tay chân yếu ớt, em phải thông cảm cho anh trai một chút.

"Tri Miên nghe xong, tim cô đập loạn nhịp, suy nghĩ trôi về nơi xa. Cô nhớ lúc mới đến nhà anh, anh đã thích đùa cô như thế này, bảo cô nhẹ giọng gọi anh là anh trai. Sau đó, lại biến thành tiếng kêu r. ên ở trên giường. Cô vừa kêu lên, thì ngay lập tức tới số, người đàn ông càng làm cô tàn nhẫn hơn, mất hết lý trí. Khuôn mặt cô đỏ bừng, miễn cưỡng bưng bát lên, múc một thìa, rồi đưa lên miệng anh. Anh ăn, cô trêu anh:"Không phải người nào đó quanh năm suốt tháng đều khoe khoang thể lực của mình sao? Giờ lại sốt đến mức không còn sức lực, cháo cũng không thể ăn được."

Đoạn Chước ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên: "Thể lực không tốt sao?"

"...

"Người đàn ông này lại nghĩ đi đâu vậy chứ! Đoạn Chước nhìn cô bị trêu chọc mà nhìn sang chỗ khác, cười."Trước kia người nào đó cũng không nói anh như vậy đâu.

"Trước kia, ở trên giường, Tri Miên mệt, mềm nhũn như vũng nước, vừa khóc thút thít vừa phàn nàn sao thể lực của anh lại tốt như vậy. Tri Miên tức giận, hít sâu một hơi, trực tiếp dúi cái bát vào tay anh:"Mặc kệ anh, anh tự ăn đi.

"Đoạn Chước cười. Sau khi anh ăn hết cháo, Tri Miên đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt anh tối sầm lại, gọi cô:"Tri Miên."

"Gì?"

Anh cho rằng cô đang tức giận. "Sau này anh sẽ không trêu em như vậy nữa."

Cô khịt mũi, quay người lại, chỉ để lại một câu: "... Tôi đi lấy nhiệt kế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!