Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Ở đầu đoạn video kia, sau khi Đồng Nhiễm rít gào xong, Tri Miên nhìn qua hình ảnh phản chiếu ở cửa thang máy, phát hiện Đoạn Chước cũng đang nhìn cô qua đó.
"...
"Lúc này, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ — - quá hối hận vì không đeo tai nghe. Cực kỳ hối hận, vô cùng hối hận. Mặt Tri Miên nóng lên, trả lời cụt ngủn với đầu dây bên kia, cuối cùng thì cúp máy. Thang máy trở nên im ắng, không khí như loãng đi. Không khí vi diệu, kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tri Miên ngoảnh mặt đi, vài giây sau, giọng nam yếu ớt bên cạnh vang lên:"Em muốn đi xem mắt tập thể à?
"- --ĐỌC FULL TẠI --- Lông mi Tri Miên khẽ chớp, nhàn nhạt hỏi:"Có gì sao?
"Sắc mặt Đoạn Chước âm u. Thang máy đến tầng hầm, cửa mở, Tri Miên bước ra, Đoạn Chước đi theo cô, vẻ mặt ủ rũ, anh đi lên bên cạnh cô, khàn giọng nói:"Không được đi."
Tri Miên giật mình. "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
Sao người đàn ông này lại dám ra lệnh cho cô?
Đoạn Chước nghe cô hỏi câu này, cứng họng, hiện tại, anh thật sự không có tư cách quản cô.
Thấy cô bước đi nhanh như gió, người đàn ông hận không thể kéo cô vào lòng, ra lệnh cho cô không được đi đâu hết.
Nếu là trước kia, thì anh có thể độc đoán như thế.
Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể kìm nén sự bực bội trong lòng.
Bước đến chỗ xe Hummer, Tri Miên đang định mở cửa ghế phụ, thì đột nhiên có người giữ cửa, cô quay đầu lại, Đoạn Chước đang đứng phía sau, ôm chặt cô trong lòng, mùi hương mát lạnh trên người người đàn ông cách chóp mũi cô rất gần.
"Đoạn Chước, anh làm gì vậy?"
Cô trừng mắt nhìn anh.
"Có phải bạn cùng phòng của em thật sự giới thiệu rất nhiều nam sinh cho em không?"
"Tôi không biết, đến đó mới biết được." Cô nghiêng đầu. "Nói không chừng, là kiểu nào cũng có."
Đoạn Chước liế. m liế. m răng hàm sau, tức giận nhìn sang chỗ khác, thở ra một hơi: "Chắc chắn là sẽ không có kiểu em thích."
"Làm sao em biết, anh hiểu gu thẩm mỹ của tôi lắm sao?"
Anh nghĩ đến điều gì đó, cười khẽ. "Anh có thể không hiểu sao?
"Tri Miên nghe xong, gương mặt hơi nóng lên. Ý nghĩa câu này rất rõ ràng —--- Lúc trước cô thích anh nhiều năm như vậy, anh làm đương sự, có thể không hiểu rõ sao? Cô ngẩng mặt lên."Cứ đến đó xem sao đã, thay đổi gu một chút, tôi đi làm quen với các chàng trai khác, cũng khá tốt."
Ánh mắt Đoạn Chước rơi vào cần cổ thiên nga trắng nõn của cô, hầu kết dịch chuyển: "Nếu đêm nay thật sự có nhiều nam sinh để ý em, đều tới tìm em để xin thông tin liên lạc... Thì em sẽ không xử lý được đâu."
Tri Miên bất đắc dĩ cười. "Sao anh biết tôi có thể hấp dẫn đến vậy chứ?"
"Người anh theo đuổi, có thể không hấp dẫn sao?"
Tri Miên không biết anh đang khen cô hay chính mình nữa. "Dù sao thì tôi cũng không thể cho bạn cùng phòng leo cây được.
"Thực ra, cô cũng chỉ định đến đó dùng bữa thôi. Đoạn Chước không nói lời nào, Tri Miên thấy vậy, nhẹ nhàng thở dài."Thôi vậy, nếu anh đã khó chịu như vậy..."
Mắt anh vừa sáng lên, thì nghe thấy cô nói: "Thì tôi sẽ tự bắt taxi đi, không làm phiền anh nữa."
"...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!