Bên kia, mấy người đàn ông giờ mới biết người con gái đã có chủ, ngại ngùng không nhìn nữa.
Đoạn Chước thu hồi tầm mắt, bước lên bậc thang rồi đi tới trước mặt Tri Miên, cầm lấy cốc trà sữa bên cạnh cô, uống mấy hớp. Đặt lại cốc trà sữa, đột nhiên cúi người xuống rồi tiến lại gần cô.
Vừa vận động xong, anh thở hồng hộc, trước ánh mắt sững sờ không hiểu gì của cô, đưa tay lên rồi véo má cô, cười một cái, tiếng nói trầm thấp:
"Như nào, nhìn bạn trai của em đến ngây người à?"
"…………..
"Tri Miên nhìn dáng vẻ tự luyến của Đoạn Chước, như thể đang hỏi cô————có phải bị ông đây đẹp trai quá làm cho ngây người không? Đủ ngầu rồi."Em chỉ kinh ngạc thôi, gần đây có một số người làm gì mà càng ngày càng xấu đi vậy.
Cô liếc nhìn anh một cái rồi quay đi chỗ khác.
"Càng ngày càng xấu?
"Đoạn Chước ngồi xuống bên cạnh, bế cô ngồi lên chân mình rồi véo nhẹ vào mặt cô. Tri Miên chưa phản ứng kịp, người đàn ông Chước đã phả hơi nóng ra, giữ lấy đôi môi của cô, sau đó cắn nhẹ rồi liếm. Mắt Tri Miên mở to. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Ở đây là bên ngoài, xung quanh vẫn còn những người khác nữa! Cô xấu hổ đến mức nhiệt độ trên mặt tăng lên, rên nhẹ muốn đẩy anh ra, nhưng đôi tay đang ở bên eo lại ôm chặt lấy cô. Một lúc sau, người đàn ông dừng lại, liếm môi rồi cười"Ai càng ngày càng xấu?"
"……….." Tri Miên xấu hổ lẩm bẩm "Ai xem là thật thì chính là nói người đó."
Đoạn Chước đưa tay lên, tuỳ ý xoa xoa mái tóc của cô "Sao gần đây giống cứ như một con nhím nhỏ thế."
"…….
"Anh mới là con nhím. Tri Miên đánh tay anh"Anh buông em ra."
"Lại ngại ngùng nữa sao?
"Đoạn Chước quay đầu lại quét mắt qua những người đàn ông vừa nãy, đối phương hoảng sợ rút lại ánh mắt tò mò, đi xuống khán đài, bước nhanh về phía bãi tập. Rồi anh buông tay ra, Tri Miên đứng dậy. Đoạn Chước đứng dậy theo, ngón tay búng vào trán cô:"Đi thôi, đi ăn cơm."
Anh lười biếng bước xuống khán đài, Tri Miên đi theo.
———
Mặt trời lặn xuống, chiếc xe Hummer màu đen đi từ ngoại ô vào trung tâm thành phố, cuối cùng lái xe tới khách sạn quốc tế Đường Duyệt.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đây là một nhà hàng năm sao ở Lâm Thành, dưới danh nghĩa của cậu Đoạn Chước – Trang Gia Vinh, dù Trang Gia Vinh dạo này bận rộn với việc cung cấp tài chính ở những nơi khác, nhưng người quản lí ở nhà hàng đều biết Đoạn Chước.
Những tòa nhà cao tầng được bao phủ bởi ánh đèn vàng trong đêm, bình dị mà sang trọng.
Đoạn Chước cùng Tri Miên đi vào đại sảnh của nhà hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, đi lên tầng năm.
Ra ngoài thang máy, Tri Miên liền nghe thấy tiếng cười nói, cô ngẩng đầu nhìn thấy hai người đàn ông đang đi tới phía hai người.
"Ôi ôi, tới rồi à!"
"Đợi hai người rất lâu rồi———"
Hai người đó là Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành, chơi thân với Đoạn Chước từ nhỏ đến lớn, lớn hơn Đoạn Chước một tuổi.
Nghe Đoạn Chước nói, hóa ra ba người họ là những vận động viên kickboxers thanh niên của một phòng tập quyền anh, năm cấp ba Đoạn Chước giành chức vô địch cấp tỉnh, còn Gia Cát Vũ với Tư Mã Thành đứng thứ hai và thứ ba, sau này anh không tiếp tục đi đánh nữa, hai người này liền giành được vô địch với á quân quốc gia.
Bây giờ họ là huấn luyện viên kỹ năng và huấn luyện viên thể lực trong câu lạc bộ.
"Được đó, lại giành tiếp một cái quán quân nữa, ông chủ tổ chức cho cậu một bữa tiệc ăn mừng lớn, bọn tớ đều được hưởng ké ánh hào quang của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!