Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Sau khi cửa thang máy mở ra, Tri Miên và Lý Niệm Niệm đi vào, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Đoạn Chước.
Trình Lập đứng bên cạnh Đoạn Chước cũng cảm thấy lạnh lòng theo.
Anh ấy có cảm giác như mình đang xem một câu chuyện theo đuổi vợ thật đáng thương, hèn mọn.
Cốt truyện ngày nào cũng đầy bất ngờ, lên lên xuống xuống...
Con người ấy mà, gieo nhân nào gặt quả ấy.
Trình Lập và Đoạn Chước đi thang máy lên lầu, Trình Lập nhìn sắc mặt Đoạn Chước, thận trọng hỏi: "Anh Chước, anh không sao chứ?"
Người đàn ông rũ mắt xuống, hầu kết dịch chuyển, khàn giọng nói: "Cậu nói xem, có phải trong lòng cô ấy vẫn còn oán hận tôi rất nhiều đúng không?
"Anh sẽ không bao giờ quên được cái đêm mà cô gái nhỏ khóc rống trước mặt mình. - --ĐỌC FULL TẠI --- Cô kháng cự anh đến gần, bảo anh thả cô đi, nói rằng cô không bao giờ muốn trải nghiệm cái cảm giác như chết đuối đó một lần nữa. Những tưởng anh đối tốt với cô, nhưng không ngờ rằng anh đã làm tổn thương cô nhiều như vậy. Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Đoạn Chước, một lúc lâu sau, Trình Lập mới an ủi:"Anh Chước, cô Tri là một cô gái tốt bụng, ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ ghi tạc trong lòng, chắc chắn là cô ấy đã thấy được tất cả những gì anh làm.
Chỉ là hai người vừa mới gặp lại, cô ấy cần chút thời gian để thay đổi cách nhìn về anh, cho dù có oán hận gì, thì anh cũng có thể dần dần loại bỏ, cô Tri không phải là người thù dai đâu."
Đoạn Chước không trả lời.
"Anh Chước... em nói thêm vài câu được không?"
"Cậu nói đi."
"Em nghĩ mối quan hệ giữa người với người giống như một cán cân vậy. Lúc đầu cô Tri thích anh rất nhiều, trả giá vì anh không ít, nên cán cân gần như nghiêng về một bên. Khi cán cân hoàn toàn mất cân bằng, cô ấy liền cảm thấy suy sụp, cảm thấy mình đã mất tất cả, nên chọn cách ra đi."
Trình Lập chậm rãi nói: "Mà anh Chước, việc anh cần làm bây giờ là cân bằng cán cân đó, không ngừng đả động tới cô ấy, để cô Tri cảm thấy mình được yêu thương, như vậy mới cân bằng lại mối quan hệ được."
Đoạn Chước quay đầu nhìn anh ất: "Cậu hiểu rõ quá nhỉ."
Trình Lập cười, sờ sờ đầu.
"Đây không phải là người ngoài cuộc tỉnh táo sao? Hơn nữa, thời đại học, em đã yêu đương vài lời, kinh nghiệm thất bại rất nhiều. Hơn nữa, anh Chước, em không nghĩ cô Tri quá kháng cự anh đâu. Nếu cô ấy thực sự kháng cự anh, thì căn bản là cô ấy sẽ không nhận tách trà gừng đó."
Đoạn Chước nghe xong, vẻ chán nản trên mặt dần dần tiêu tán.
Cuối cùng, hai người bước đến cửa phòng, Trình Lập báo cáo một chuyện với Đoạn Chước trước khi rời đi:
"Em đã hỏi tổ chương trình mà cô Tri tham gia. Ngày mai họ sẽ đến một cô nhi viện ở Lĩnh Sơn."
"Cô nhi viện?"
Trình Lập gật đầu. "Đêm mai họ cũng sẽ ở lại đó. Anh Chước, anh có muốn qua đó xem một chút không?"
Đoạn Chước suy nghĩ một chút. "Ngày mai rồi nói sau.
"Tạm thời thì không nên quấy rầy công việc của cô gái nhỏ. —--------- Đêm qua bụng dạ không được tốt, nên vừa trở về phòng là Tri Miên đã nghỉ ngơi rất sớm. Ngày hôm sau, cô không còn khó chịu nữa. Sau khi rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn trang điểm, Lý Niệm Niệm giúp cô thu dọn hành lý:"Tiểu Cửu, buổi tối nhớ mặc nhiều quần áo vào, khoác thêm cái áo khoác này, trên núi lạnh lắm, đừng để bị cảm lạnh."
"Vâng.
"Vì phải ghi hình trong hai ngày nên họ phải qua đêm ở Lĩnh Sơn, ê -kíp chương trình nói rằng điều kiện ăn uống ở trên núi không tốt lắm, Tri Miên sợ Lý Niệm Niệm đang đến tháng sẽ cảm thấy khó chịu, nên không cho cô ấy đi cùng. Sau khi thu dọn xong, Lý Niệm Niệm ngồi bên cạnh Tri Miên."Tiểu Cửu, cảm ơn ly trà gừng tối hôm qua của em rất nhiều, hôm nay chị đã cảm thấy khá hơn rồi.
Chỉ là cảm thấy hơi ngại, vốn là mua cho em uống mà..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!