Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Đoạn Chước khiêng Tri Miên rời đi, để lại một đám người bối rối phía sau.
Giám đốc Vương: "Đoạn, Đoạn Chước, có phải uống say rồi không?! Cậu ta ôm cô giáo Tri đi rồi hả?!"
Một vài nam sinh cũng sửng sốt muốn chạy tới ngăn cản, ai ngờ lại bị Gia Cát Vũ và Tư Mã Thành ngăn lại, Gia Cát Vũ cười lắc đầu: "Trời ạ, sao mọi người vẫn chưa nanh ra là hai người này biết nhau chứ?
"Biết nhau? Mọi người đều chết lặng."Tiểu Đoạn người ta đang dỗ cô gái nhỏ nhỏ để quay lại đấy, mọi người đang nghĩ cái gì đó?"
"Quay lại?!"
Giám đốc Vương một lúc sau mới panh ứng lại: "Lúc trước cậu nói Đoạn Chước có bạn gái, chính là cô giáo Tri sao?!
"- --ĐỌC FULL TẠI ---"Chuẩn rồi."
"Lúc trước cô giáo Tri yêu đương với Đoạn Chước sao?!" Các chàng trai đều ngây người. "Thế mà tụi em không biết!
"Thật là một sự trùng hợp đáng kinh ngạc! Tư Mã Thành vỗ vỗ vai bọn họ."Các cậu nha, không biết xem mặt đoán ý gì cả, ngay cả tên ngốc cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người không bình thường..."
"Ô mai chuối…
"Mà Tri Miên bị Đoạn Chước khiêng lên, mặc dù có chút say nhưng cô vẫn sợ tới mức lập tức tỉnh lại. Nghĩ đến việc bị nhiều người trong câu lạc bộ xem như vậy, cô liền liều mạng giãy dụa."Đoạn Chước, để tôi xuống!"
Anh vẫn không dừng bước, khiêng cô, giọng điệu vô cùng thoải mái. "Nếu không sợ ngã, thì cứ quậy tiếp đi."
Tri Miên mặt đỏ bừng vì tức giận, hung hăng đập vào lưng anh, nghiến răng nghiến lợi: "Đoạn Chước, anh bị dở à!"
Anh cười khúc khích. "Vừa rồi ai say chuếnh choáng không đi vững thế?"
"...
"Tri Miên điên cuồng mắng anh không biết xấu hổ trong lòng. Xong đời rồi, chắc rất nhiều người đã nhìn thấy, mất mặt chết đi được... Tri Miên khóc không ra nước mắt, liền dịu giọng cầu xin anh:"Anh bỏ xuống, tôi có thể tự đi được..."
"Sắp đến nơi rồi.
"Vài giây sau, anh đi đến chiếc Bentley ở bên đường, nơi Trình Lập đã đợi sẵn. Trình Lập choáng váng khi nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng chạy ra ghế sau mở cửa. Đoạn Chước đặt Tri Miên xuống, che đầu cô rồi nhét cô vào trong. Tri Miên buộc phải lên xe, nhìn thấy Đoạn Chước đi lên, liền trừng mắt nhìn anh:"Hành động này của anh chính là bắt cóc đấy!"
Đoạn Chước quay đầu nhìn cô, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, cười: "Sao, chẳng lẽ anh định bán em đi đâu sao?"
"Nói đến bắt cóc, thì chín năm trước anh đưa em về nhà, cái này có tính là bắt cóc không?"
Tri Miên: "..."
Cô tức giận đến mức hơi thở dao động, dựa vào chút hơi say mà thốt ra mấy lời luôn ủ trong lòng.
"Vì sao anh muốn đưa tôi về nhà thì tôi liền phải về nhà? Anh luôn độc đoán như vậy, mọi chuyện đều do anh quyết định, tôi chỉ được nghe theo anh..."
Lời này nghe giống như đang làm nũng, Đoạn Chước nhìn cô vài giây rồi thở dài: "Độc đoán? Ông đây đã bị em đá rồi mà còn dám độc đoán nữa sao?"
Cô lẩm bẩm: "Nhìn anh phóng khoáng như vậy, ai biết là ai đá ai?"
Anh dựa vào gần cô hơn, giọng điệu cưng chiều bất lực. "Là em đá anh, được rồi chứ?"
Tri Miên cau mày, sau đó bị anh xoa nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!