Chương 3: (Vô Đề)

Tri Miên soi gương, tức giận che đi bên kia, rồi nghe thấy điện thoại của Đoạn Chước vang lên.

Người đàn ông nhìn người gọi đến thì nghe máy.

"Alo.

"Tri Miên làm xong, muốn đợi anh nghe máy xong nói tạm biệt rồi mới đi, cô tuỳ ý nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, vậy mà nhìn thấy ba người bạn cùng phòng đang đi về hướng cô để chào hỏi. Bọn họ làm thế nào lại chú ý thấy cô vậy?! Bên kia, Đoạn Chước cúp điện thoại, trong đầu toàn là những mớ hỗn độn trong điện thoại, cau mày khởi động xe, nhẹ nhàng nói:"Tôi có việc, cần phải đi trước."

"Em xuống xe đi."

Sắc mặt Tri Miên ngưng lại, quay sang nhìn anh: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Em yên tâm đi học.

"Tay người đàn ông nhéo nhéo giữa lông mày, giọng điệu ngắn gọn, rõ ràng là không muốn nói thêm gì nhiều. Tri Miên không dò hỏi nữa, xuống xe. Xe phóng đi xa tầm nhìn, Đồng Nhiễm và hai người bạn cùng phòng đuổi tới, vẻ mặt cười xấu xa"Miên Miên, bạn trai cậu đưa cậu tới à."

Tri Miên nhàn nhạt trả lời: "Ừm.

"Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Đồng Nhiễm chọt chọt bả vai Tri Miên, cười"Cứ luôn giấu đi không cho bọn tớ gặp, quá đáng rồi nha."

Tri Miên nhếch môi: "Đi thôi, sắp muộn rồi đó.

"Tới lớp, Tri Miên tìm thấy vị trí rồi ngồi xuống. Chính thức lên lớp. Tri Miên ngồi ở góc cuối bên cạnh cửa sổ, cằm chống trên khuỷu tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai văng vẳng tiếng giáo viên đang giảng về chuyên đề lịch sử dịch thuật, nhưng không hề để nó vào đầu. Cô nhớ lại câu nói đó của Đồng Nhiễm. Tại sao cứ luôn luôn giấu không để chúng mình gặp. Năm nhất, có một lần vào buổi tối, Đoạn Chước ở trong phòng sách xử lí công việc, cô đi vào đưa hoa quả cho anh, liền bị anh kéo lại ngồi lên đùi. Ngón tay anh xoa xoa vành tai của cô, rồi anh cười:"Làm xong bài tập rồi?"

Cô gật đầu.

"Bé con, tại sao cảm thấy em lên đại học với lúc học cấp ba chẳng có gì khác biệt vậy nhỉ.

"Chuyên ngành dịch thuật của Tri Miên, bình thường bài tập khá nhiều, cô quàng tay qua cổ anh, dựa vào bả vai anh rồi được anh thuận thế ôm vào lòng. Cô im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói:"Bạn cùng phòng của em biết…. em yêu đương rồi."

"Hửm?" Anh không phản ứng gì "Biết thì biết thôi.

"Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Ngón tay của người đàn ông quấn quanh mái tóc dài của cô"Ngày mai không rảnh, em tự mình đi chơi."

Cô rối rắm, cuối cùng không nhịn được nói: "Thật ra….. bạn cùng phòng của em muốn gặp anh.

"Bạn cùng phòng biết rất lâu rồi, mà cô cũng muốn giới thiệu anh cho bọn họ. Đoạn Chước cười"Bọn họ tò mò như vậy để làm gì?"

"Thì……"

Cô đang chọn lọc từ, liền nghe thấy anh nói: "Một khoảng thời gian tiếp theo cần phải chuẩn bị thi đấu rồi, để nói sau đi."

"….. ừm." Cô gật đầu, che giấu đi sự thất vọng.

Về sau, Đoạn Chước cũng chưa hề đề cập lại việc muốn gặp bạn của cô, đến khi anh nổi tiếng rồi, cô cũng không còn dũng khí để nhắc lại nữa.

Thực ra cô làm sao lại không muốn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh, kiêu ngạo nói với người khác anh chính là bạn trai của cô chứ.

Nhưng cô với anh, cô có vẻ bình thường hơn rất nhiều.

Không thể sánh vai cùng nhau.

———

Một tiết học, Tri Miên không có nghiêm túc nghe giảng, lúc giữa tiết nghỉ ngơi, Đồng Nhiễm nói muốn đi nhà vệ sinh, Tri Miên lấy bình giữ nhiệt rồi đi cùng cô ấy.

Quảng cáo

REPORT THIS ADRIÊNG TƯ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!