Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Tri Miên:?
Không phải người này đi nước ngoài thi đấu à, sao khi trở về lại nói chuyện kiểu này?
Tri Miên nhìn anh chằm chằm hai giây. "Vừa rồi anh uống rượu à?"
Không ngờ cô gái lại phản ứng như vậy, sắc mặt Đoạn Chước tối sầm lại, anh ôm lấy gáy cô, kéo cô lại gần. "Ai uống rượu?"
"Đoạn Chước!"
Tri Miên đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, thân thể co rụt lại, lại giơ tay muốn đánh vào tay anh, nghe anh hít vào một hơi khí lạnh liền dừng lại.
"… Anh làm sao vậy?
"Người đàn ông rũ mắt, vén cổ tay áo khoác lên, phần trên chiếc đồng hồ màu đen, một vết thương trên cánh tay hiện ra trước mắt, chưa kết vảy, có vẻ như máu chảy ra vì trận giằng co lúc nãy, trông có chút đáng sợ. Hôm nay, trên máy bay trở về, Gia Cát Vũ ngồi ở bên cạnh Đoạn Chước, nghĩ đến chuyện anh bị thương, liền nói đùa:"Tiểu Đoạn, sau khi cậu trở về có thể thử dùng khổ nhục kế xem ra.
"- --ĐỌC FULL TẠI --- Đoạn Chước:"Cái gì?"
"Mỗi lần Tiểu Tửu thấy cậu bị thương đều sốt hết cả ruột. Cậu nghĩ xem, nếu cô ấy vẫn còn quan tâ m đến cậu, nhìn thấy bạn bị thương, thì chắc chắn là cô ấy sẽ đau lòng lắm đấy, có đúng không?"
Gia Cát Vũ nói xong, liền cười vỗ vỗ mu bàn tay anh, rồi thu hồi ánh mắt:
"Nhưng anh nghĩ cậu sẽ không thèm dùng thủ đoạn xấu xa như vậy đâu. Mỗi lần bị thương, cậu đều sẽ không để cho cô ấy nhìn thấy mà."
Đoạn Chước im lặng như không nghe thấy, mấy giây sau liền nhàn nhạt mở miệng:
"Chút nữa anh gỡ băng gạc ra cho em đi."
"Hả? Làm gì cơ?"
"Không để lộ vết thương, thì sao cô ấy nhìn thấy rõ ràng được?"
Gia Cát Vũ: "...
"Thật vậy, trước đây, anh chưa bao giờ dùng thương tích của mình để giành lấy sự chú ý của cô gái nhỏ. Vì trong mắt cô luôn chỉ có duy nhất một mình anh. Nhưng bây giờ, anh muốn xem phản ứng của cô. Muốn xác nhận suy đoán trong lòng anh - là cô vẫn quan tâ m đến anh. Chỉ giả vờ như không quan tâm thôi. Lúc này, Đoạn Chước để lộ vết thương ở trước mắt cô, quan sát biểu hiện trên mặt cô gái, ho nhẹ một tiếng, giả bộ thản nhiên:"Lúc thi đấu bất cẩn bị thương."
Thấy cô không nói gì, anh lại lẩm bẩm: "Miệng vết thương khá sâu."
Ánh mắt của Tri Miên dừng lại một chút, ngay sau đó liền nhận ra rằng mình không nên quan tâm hỏi han như trước, cô liếc nhìn sang chỗ khác, giọng điệu không nóng không lạnh: "Vậy thì anh nhanh chóng đi xử lý vết thương đi.
"Rất lâu sau, Đoạn Chước vẫn không thấy cô có thêm biểu hiện gì. Anh nhướng mày, không khỏi bất bình hỏi:"Anh bị thương, mà em chỉ có phản ứng như vậy sao?
"Lúc trước, cô đau lòng đến mức đỏ cả mắt, nhẹ nhàng hỏi anh có đau không, giống như con mèo con làm bạn bên người chủ nhân. Tri Miên lại liếc nhìn vết thương của anh —— Không phải chỉ là một vết xước thôi sao? Vậy mà còn dám nói là miệng vết thương khá sâu à? Đoán được ý tứ trong lời nói của anh, Tri Miên nghĩ đến vẻ mặt không để bụng trước kia khi anh bị thương, cười nhẹ, trêu chọc:"Không sao, vết thương này đối với anh thì có là gì, dù sao thì anh cũng đã giành được vị trí nhất bảng rồi mà."
"...
"Đây là những gì anh đã từng nói với cô. Cô nhớ rõ, bây giờ trả lại nguyên vẹn cho anh. Mí mắt Đoạn Chước khép hờ, mấy giây sau, anh cầm hòm thuốc đã chuẩn bị sẵn dưới chân, đặt vào tay cô, nhàn nhạt nói:"Một mình anh băng bó vết thương cũng không tiện.
"Muốn nhờ cô băng bó giúp cho sao? Tri Miên không muốn làm theo ý của anh, trực tiếp từ chối:"Tôi không làm."
"Đơn giản thôi."
"Không phải lúc trước có người nào đó băng bó vết thương mà không muốn tôi nhìn thấy, nên ép tôi ra ngoài sao?" Tri Miên hất cằm lên. "Anh nhờ Trình Lập đi vào giúp đi, chắc chắn là anh ấy có kinh nghiệm hơn tôi, hoặc là đến câu lạc bộ để tìm bác sĩ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!