Editor: Byredo
-
--ĐỌC FULL TẠI ---
Đầu mẩu thuốc lá bị dập tắt, một luồng khói bay tới, giống như thân hình cao lớn của anh bao phủ cô dưới ánh đèn đường vậy.
Tri Miên không thích mùi khói thuốc nên lùi lại một bước, định bỏ đi thì nghe anh hỏi: "Sao em tan làm muộn vậy? Ăn cơm chưa?
"Tri Miên: Người này bị sao vậy trời?"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Thấy thái độ trước sau vẫn cứ chống cự của cô, người đàn ông cau mày, vẫn kiên nhẫn nói nhỏ: "Nếu chưa ăn thì tôi đưa em đi ăn tối nha?"
Cô thở dài. "Tôi muốn về nhà ăn cơm, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"
Hầu kết của Đoạn Chước dịch chuyển, cuối cùng nói:
"Mang cho em một món đồ.
"- --ĐỌC FULL TẠI --- Anh ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó, xoay người bước về xe, mở cửa sau, khi bước đến gần cô, trên tay anh cầm hộp quà, thản nhiên đưa cho cô:"Cậu tôi mua trà, hôm nay vừa được gửi đến câu lạc bộ, nói là cho em."
Tuy nhiên, thật ra là, Đoạn Chước đã lấy thân phận của Trang Gia Vinh, mấy ngày nay, anh đã đặc biệt nhờ người đến núi Vũ Di mua, bình thường, người có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Tư Mã Thành và Gia Cát Vũ khuyên anh phải gãi đúng chỗ ngứa, phải tặng món quà mà cô gái nhỏ thích, có thể dỗ dành người ta trở lại được.
Anh nghĩ, thứ mà Tri Miên yêu thích nhất là trà.
Khi cô gái nhỏ nhận được một món quà mà cô thích, đều sẽ rất vui, trước kia khiến Tri Miên không vui, nếu tặng quà cho cô, thì cô sẽ không còn giận dỗi nữa.
Chiêu này làm lần nào cũng có hiệu quả.
Khóe môi anh khẽ cong lên, lặng lẽ nhìn cô.
Khi Tri Miên nhìn thấy tên của loại trà ở trên, là Ngọc Tỉnh Lưu Hương mà cô thích.
Đóng gói tinh tế, giá cả chắc canh không hề rẻ, chắc canh là hàng tốt.
Cô nhớ đêm giao thừa, anh không ở cùng cô, nên cũng tặng trà.
Lúc đó, dù cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn chấp nhận và tha thứ cho anh.
Nhưng bây giờ, sao có thể như vậy nữa.
Cô lập tức lắc đầu: "Không cần, tự anh giữ lại đi."
Đôi mày đang giãn ra của anh nhăn lại, sau đó, anh nói: "Tôi không uống trà, để ở nhà rất lãng phí."
Tri Miên hỏi nhanh:
"Anh nói cho cậu... cậu của anh về việc chúng ta chia tay chưa?"
Khuôn mặt của người đàn ông trầm xuống.
"Đoạn Chước, anh nên nói rõ với cậu mình. Cảm ơn ý tốt của ông ấy, tình cảm của cậu, tôi nhận, nhưng hiện tại, chúng ta không phải là người yêu, tôi cũng không có lý do gì để nhận trà này."
Nghe đến đây, người đàn ông nhíu mày, liếm liếm răng hàm sau, một lúc sau mới nói thật:
"Không phải là cậu đưa cho mà là anh mua. Bây giờ em nhận quà còn cần lý do sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!