Chương 2: (Vô Đề)

Anh vừa dứt lời, lại hạ giọng nói thêm: "Chuyện này bản thân cậu không biết xử lí sao?"

Trong tay người đàn ông cầm điện thoại, áp ở bên tai rồi tiến tới phía cô.

Nhìn thấy anh gọi điện thoại, Tri Miên không nói gì, muốn đi qua một bên, nhưng ngay sau đó cổ tay liền bị nắm lại, kéo vào lòng anh.

Người đàn ông một tay ôm cô rồi đặt cô vào giữa giường với mình.

Anh vẫn như cũ nói chuyện với đầu bên kia điện thoại, chuyên chú nghiêm túc, còn các đầu ngón tay thì vuốt ve vòng eo mềm mại của Tri Miên.

Anh thật sự rất thích vòng eo nhỏ thon thả của cô.

Đặc biệt là khi được uốn cong lại thành một vòng cung, cực kì khiến người khác phải đỏ mắt.

Lực tay của anh rất lớn, Tri Miên không chạy thoát được, chỉ có thể yên tĩnh đợi anh nói chuyện điện thoại xong.

"Được rồi, trước tiên cứ như vậy."

Đoạn Chước nói chuyện, Tri Miên liền nghe thấy đầu bên kia truyền tới một giọng nói trêu chọc không rõ ràng:

"Cậu nói xem cậu vội vàng như thể để làm gì? Trên giường đang có người đợi sao?"

Đoạn Chước cười một tiếng "Cậu làm sao mà nói nhiều lời rắm vậy.

"Anh nói một câu, cuối cùng cúp điện thoại, vứt điện thoại lên giường. Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh. Tri Miên cúi đầu, trong phút chốc không muốn chủ động mở miệng, sau đó cằm bị nâng lên khiến cho cô đối mặt với anh. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Một nửa khuôn mặt của Đoạn Chước anh được chiếu phát sáng bởi ngọn đèn trên cao, lông mày lạnh lùng, mặt bên dưới của tai phải có một vết sẹo rất nông, là do có lần huấn luyện dã ngoại, không cẩn thận bị thương."Tại sao đột nhiên nói không muốn quay về?

"Đoạn Chước mở miệng. Anh nhướng mày"Không phải tối qua còn nói nhớ tôi sao?"

Tri Miên bướng bỉnh, giọng nói rầu rĩ, khó chịu "Hôm qua nhớ, hôm nay không nhớ nữa."

Đoạn Chước lười biếng cười một cái "Ồ, thay đổi sao lại nhanh vậy?

"Tri Miên không trả lời. Anh cảm thấy được tâm trạng cô không tốt, nhưng cũng không hiểu tại sao cô từ trước tới nay rất hiểu chuyện mà sao hôm nay lại bướng bỉnh như thế. Anh nhấc tay lên rồi dùng đầu ngón tay gãi vào cằm cô"Tối nay câu lạc bộ Lâm Thời có chuyện, vì vậy không có cách nào đi tìm em, đừng có không vui nữa, hửm?

"Lời của Đoạn Chước giống như đang an ủi, nhưng cũng như trá hình nói với cô. Trong tim của anh, sự nghiệp là thứ nhất. Cô bắt buộc phải lui nhường lại cho điều này."Em biết.

"Cô nhàn nhạt đáp lại, lùi về bên cạnh một bước, muốn né tránh tay của anh, nhưng cằm lại lần nữa bị kéo quay lại. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Anh cúi mặt, hơi thở nặng nề phả vào tai, cắn nhẹ, lần theo để miêu tả vành tai. Nụ hôn của anh chuyển hướng, cuối cùng bắt giữ môi cô lại, cạy hàm răng ra, hương bạc hà mát lạnh lan toả, mang theo mùi tình ái nồng đậm. Từng bước thêm sâu đậm. Một làn sóng nóng bỏng như tuôn vào căn phòng, miệng lưỡi Tri Miên khô khan, mở đôi mắt mơ màng như nhuốm màu sương mù."Em vẫn chưa tắm……"

Cô định ngăn cản lại, ai ngờ rằng Đoạn Chước ngay lập tức nghiêng người xuống, bế ngang cô lên: "Được, bây giờ đi."

Tri Miên: "……"

Bên trong lại lần nữa bốc lên một làn hơi nước.

Trong ánh sáng màu vàng, bọt bong bóng phát sáng đầy màu sắc, hình thành trong phút chốc rồi lại biến mất, giống như mộng ảo.

Trong gương trước bệ rửa mặt phản chiếu thân hình của hai người.

Mềm mại và cứng rắn là sự tồn tại tương phản mãnh liệt nhất.

Đầu gối bị hung hăng kẹp lại.

Người cô bị nâng lên, dính vào gạch men hơi nóng.

Tiếng nước rơi tí tách.

Qua một lúc, cô dựa vào vai anh, như con cá mất nước, cảm nhận nhịp tim đang đập mạnh mẽ của anh, anh véo cái eo nhỏ của cô, hơi thở không ổn định: 

Quảng cáo

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!