Editor: Byredo
Tri Miên nhìn vào mắt Đoạn Chước muốn đẩy anh ra, nhưng người đàn ông lại mạnh đến mức dù cô có đẩy cũng không hề động đậy.
"Đoạn Chước, buông ra..."
Anh giữ chặt cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên: "Tôi đưa em về nhà nuôi nấng đến ngày hôm nay... Vậy mà bây giờ em nói muốn rời đi?"
Tri Miên bị anh làm cho đau, và nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe:
"Đúng vậy, anh đã chăm sóc tôi suốt những năm qua. Những thứ tôi nợ anh đều sẽ từ từ trả lại, nhưng anh có quyền gì mà yêu cầu tôi phải làm theo ý anh?
"Không thể phủ nhận những năm qua Đoạn Chước đã cho cô rất nhiều. Nếu không có anh, cô sẽ không có cuộc sống tốt đẹp như vậy. Ân tình không giống với tình yêu, cô không thể xóa sạch chúng được. - --ĐỌC FULL TẠI --- Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ từ bỏ ý định. Đoạn Chước nghe vậy, khóe miệng giật giật."Trả lại? Em trả như thế nào? Giữa chúng ta còn phải tính toán rõ ràng như vậy sao?
"Anh đã nuôi cô nhiều năm như vậy, bây giờ cô lại nói với anh, rằng quan hệ giữa họ chỉ là thiếu tiền - trả tiền? Tri Miên lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đó là tấm thẻ anh thường dùng để gửi tiền sinh hoạt cho cô."Số tiền năm ngoái anh chuyển cho em đều còn nguyên trong đó.
Còn tiền học phí, em sẽ từ từ trả lại cho anh sau..."
Anh hoàn toàn trở nên lạnh lùng. "Tri Miên, hóa ra em không động đến tiền của tôi, là vì đã muốn chia tay với tôi từ lâu rồi sao?
"Cô gái cúi đầu. Cô không muốn nói với anh rằng cô chỉ đang cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa họ, khiến cô đủ độc lập để đứng bên cạnh anh hơn. Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không cảm thấy anh quan tâ m đến cô thế."Câu hỏi này có quan trọng không?" Cô cười nhẹ. "Chẳng lẽ bây giờ anh tức giận, là vì luyến tiếc tôi sao?"
Thấy vậy, Đoạn Chước dịch chuyển hầu kết, buông tay ra, tùy ý ném hộp trang sức trên bàn trong phòng quần áo, lấy lại vẻ lãnh đạm: "Không cần trả lại tiền, cứ coi như tôi vui vẻ nên cho em, mấy thứ này em còn muốn hay không.
"Căn phòng im lặng đến chết người. Tri Miên mím môi, bước đến bàn, đặt thẻ ngân hàng lên đó, lấy những thứ cần mang theo rồi bước ra khỏi phòng quần áo. Đoạn Chước hít một hơi, cố gắng nguôi giận, nhắm mắt lại, nhíu mày, đầu đau nhức. Sau vài giây, anh nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, quay người đi ra ngoài. Tri Miên bước xuống lầu, vừa tới cửa đã nghe thấy giọng người đàn ông ở trên cầu thang:"Tôi đưa em về."
"Không cần."
"Tiện đường."
Tri Miên quay lại nhìn anh, không có bất kỳ cảm xúc nào:
"Tôi không muốn đi nhờ xe anh, anh không hiểu sao?"
"..."
Tri Miên bước ra khỏi cổng, đi về phía cổng biệt thự, cảm thấy người đàn ông không đuổi theo mình nữa.
Cô bước nhanh hơn một chút, nhìn lên bầu trời, chớp chớp đôi mắt chua xót.
Đi ra ngoài, cô đến ga tàu điện ngầm, lên một tuyến.
Sau bốn mươi phút, cuối cùng cũng quay trở lại Hoa VIên Tân Dương.
Trên đường cái đối diện khu chung cư, chiếc Hummer đang đậu bên lề đường, ánh sáng mờ ảo. Người đàn ông ngồi trong xe, nhìn cô gái đi vào khu chung cư, cho đến khi bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Anh lo lắng cho sự an toàn của cô nên đã lái xe tới đây.
Bầu trời tối đen như mực, gương mặt lạnh lùng của anh thỉnh thoảng chiếu vào ánh đèn xe chạy qua, khiến người ta khó phân biệt được cảm xúc.
"Cạch —----------"
Chiếc bật lửa kim loại phát ra âm thanh.
Ngọn lửa xanh bập bùng ở tàn thuốc, bốc cháy đỏ tươi.
Đoạn Chước hít một hơi, sau đó nhả ra khói.
Anh không thích hút thuốc, cũng hiếm khi chạm vào vì sức khỏe của mình, nhưng sau khi chia tay với Tri Miên, tần suất hút thuốc của anh đã tăng lên rất nhiều, bởi vì chỉ có cảm giác tê dại này mới có thể xoa dịu cơn tức giận của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!