Ngoài cửa sổ, một tia nắng chiếu vào, khiến căn phòng làm việc có màu sắc đơn giản sáng sủa hơn.
Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở chỗ khuất sáng, trái tim đập mạnh một nhịp.
…….. Định luật Murphy quả nhiên là thứ loài người mãi mãi không thể trốn thoát được.
Càng không muốn gặp một số người nào đó, thì đúng lúc ấy sẽ thật sự gặp lại.
Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông, cô hơi ngẩn người, rồi vội quay mắt đi chỗ khác, mặt không biến sắc mà bước vào trong.
Quản lý Vương chỉ vào bàn trà, và chiếc ghế sofa đối diện Đoạn Chước, nói: "Cô giáo Tri, cô ngồi đi.
"Tri Miên ngồi xuống. Đoạn Chước dựa lưng vào sofa, ung dung thản nhiên nhìn Tri Miên, cho đến khi quản lý Vương mở miệng giới thiệu:"Đoạn Chước, vị này chính là cô giáo Tri dạy lớp khẩu ngữ cho thanh thiếu niên, sáng nay lên lớp dạy buổi đầu tiên, cô giáo Tri vô cùng trẻ đó."
Vài giây sau, Tri Miên nghe thấy Đoạn Chước lãnh đạm cười một tiếng "Trẻ như vậy thì có thể dạy hiểu được không?"
Tri Miên: "………
"Người này cố ý phải không! Quản lý Vương nói:"Cô giáo Tri là sinh viên hàng đầu của khoa dịch thuật đại học C, đã tham gia qua rất nhiều thi đấu, và tôi cũng có trao đổi qua với vài giáo viên ngoại ngữ cũ của chúng tôi, các giáo viên đều nói rất tốt."
Tri Miên ngước mắt nhìn về phía Đoạn Chước, mỉm cười:
"Quả thực tôi rất trẻ, vì thế vị tiên sinh này có nghi ngờ chất vấn năng lực của tôi là điều bình thường, nếu như thật sự không yên tâm, tôi rất hoan nghênh ngài đến lớp học dự giờ một chút."
Thân thể Đoạn Chước dựa thêm vào ghế sofa, lười biếng mở miệng: "Được đấy, cô giáo Tri đến lúc đó cũng dạy tôi chút?"
"………
"Đồ mặt thối không biết xấu hổ. Không muốn phản ứng lại anh ta. Quản lý Vương cười cười với Tri Miên:"Cô giáo Tri, vừa nãy cô nói cũng thích EA, vậy cô chắc chắn biết đến đoàn đội GYB nhỉ?
Cái tên Fire này chắc chắn cô sẽ không lạ đâu nhỉ."
Tri Miên thẳng thắn nói: "Trước đây có biết."
"Nhưng mà bây giờ không còn hứng thú, nên không có quan tâm nữa.
"Đoạn Chước nhìn ánh mắt cô không thể nhận ra mà trầm xuống vài phần. Tri Miên nhìn quản lý Vương, rất nhanh chuyển chủ đề:"Quản lý, tôi với anh nói về tình hình giảng dạy hôm nay chút?"
"Được." Quản lý Vương nhìn về phía Đoạn Chước "Vậy Đoạn Chước…….."
"Hai người cứ nói chuyện của hai người đi." Anh ngồi yên không động đậy.
Tri Miên: Người này làm sao lại không đi!
Cô dứt khoát từ bỏ, nói chuyện với quản lý, Đoạn Chước cúi đầu lướt điện thoại, mỗi một chữ trên màn hình ở trước mắt đều chỉ mờ nhạt lướt qua, chỉ có những câu nói của cô gái là lọt vào trong tai.
Giọng nói của cô mềm mại du dương, không phải là âm thanh thì thầm của em bé, nhưng lại khiến cho con người có một loại cảm giác ngoan ngoãn êm dịu.
Khi làm nũng, giọng nói ấy dường như có thể nhỏ ra nước, trong đêm tràn đầy sắc xuân, từng chữ thốt ra từ đôi môi mềm mại của cô, như một dòng suối trong veo vậy, vương vấn lòng người, khiến anh muốn chết trên thân thể cô.
Chỉ là giờ đây———
Sau khi chính thức chia tay anh ở cổng chung cư vài ngày trước, cũng không có liên lạc lại với anh, bây giờ gặp được, lại giả vờ không quen biết anh.
Đoạn Chước nhìn cô, ấn đường u sầu.
Trong lòng điên cuồng kìm nén sự mong muốn kéo cô vào trong lòng, kích động hung hăng chất vấn.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên, thư ký tiến vào, đặt ba cốc đồ uống nóng xuống trước mặt ba người, sau đó ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!