Mưa xối xả, bao phủ Lâm Thành trong màn mưa rộng lớn.
Xe lái vội vàng, Tri Miên đứng bên đường, từng đoá hoa trong mưa rơi xuống bên cạnh chân.
Cho đến khi một chiếc ô tô màu bạc dừng lại trước mặt, tài xế xuống xe, hỏi số đuôi điện thoại của cô, sau đó nhanh chóng giúp cô để vali vào cốp xe, bảo cô lên xe.
Đây là do vừa nãy Tri Miên chi nhiều tiền hơn so với giá bình thường ở trên app.
Thay vì tìm anh giúp đỡ, giải quyết bằng tiền còn dễ dàng hơn.
Đóng cửa xe, hệ thống sưởi ấm làm tan đi cái lạnh trên người đi, Tri Miên lấy khăn giấy ra lau tóc và quần áo đã bị ướt sườn sượt, thì nghe thấy tài xế khởi động xe, dùng giọng địa phương châm biếm:
"Làm cái gì bên này lại đột nhiên mưa to vậy, vốn dĩ ở đây đã dễ tắc xe rồi, lại còn nghỉ lễ, không biết tắc đến khi nào nữa."
Quả nhiên đúng như người tài xế nói, đoạn đường này tắc đến mức con kiến cũng không chui lọt, bình thường chỉ cần tốn năm phút là có thể đi qua, nhưng thật sự là cần phải gấp năm đến sáu lần thời gian.
Tri Miên ở trong xe, nhìn màn đêm bên ngoài từ từ buông xuống, ánh đèn neon trong đêm được mưa rửa sạch.
Cô nhớ lại năm lớp mười hai đó, có lần tan học, cũng mưa to như này.
Cô không có ô để về nhà, chỉ có thể đứng trước khu dạy học đợi mưa tạnh.
Các bạn học bên cạnh đều đi rồi, một mình cô đợi, cô đơn lẻ loi, đột nhiên nhìn thấy một cậu thiếu niên cầm ô đi từ trong mưa ra, như một giấc mơ vậy.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đi đến trước mặt, Đoạn Chước vỗ đầu cô, trách mắng nói: "Bé con, không mang ô cũng không biết gọi điện thoại cho tôi sao?
"Tri Miên mấp máy môi, không nghĩ tới anh sẽ đến đây. Người thiếu niên ôm lấy vai cô"Đi thôi, anh trai mang em về nhà."
Những ký ức đẹp này, xa xôi đến nỗi sắp khiến người khác quên mất rồi.
Mà bây giờ, anh lại không giống như trước đây, đến bên cạnh cô.
Cô vẫn là biến thành chỉ còn một người.
Tri Miên cụp mắt, đưa mu bàn tay lên lau khóe mắt.
————
Vị trí của hội quán ở ngoại ô Lâm Thành, cách đại học C vừa khéo là một đường chéo của trung tâm thành phố, xe chạy tới một nửa, thì không còn mưa nữa.
Xe lái được nửa tiếng thì dừng lại, quần áo của Tri Miên cũng đều khô gần hết rồi.
Cô xuống xe, cảm thấy kiệt sức, gửi tin nhắn cho Đoạn Chước, anh nói sẽ tìm người đưa cô qua đó.
Đi vào trong hội quán, dưới đèn chùm pha lê ở giữa đó có một tác phẩm điêu khắc bằng núi đá thọ, trang trí tĩnh mịch và thanh nhã, một người phục vụ đến hỏi cô có phải họ Tri không, sau đó đưa cô đến tận nơi.
Người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, trong phòng sáng sủa và rất to, ở giữa có một chiếc bàn tròn làm bằng đá cẩm thạch, góc phòng có bày một cái đàn tranh cổ, những bức tranh thuỷ mặc trên tường được đóng khung bằng kính.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Nhìn qua, bên trong không có người, chỉ nghe thấy ở bên ngoài nơi đặt bức bình phong sứ trắng xanh, truyền tới tiếng cười nói của mấy người đàn ông.
Tri Miên vòng qua bức bình phong, đi tới khu sân sau, bên cạnh đình là vườn hoa hòn non bộ, còn bên trong đình thì có Đoạn Chước, cùng với bốn người đàn ông khác đang uống trà nói chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!