Sau khi Đoạn Chước trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của EA, không thể tránh khỏi sẽ bị thương.
Có một lần tình trạng vết thương đặc biệt nghiêm trọng, anh trở về nhà, Tri Miên ở bên cạnh nhìn anh bôi thuốc, đôi mắt đỏ lên giống như một chú thỏ con vậy.
Người đàn ông thấy vậy, khuôn mặt bình tĩnh che mắt cô lại, hôn lên. Chờ cho đến khi cô hoàn toàn ngốc rồi, Đoạn Chước thở hổn hển, giọng nói dửng dưng:
"Em được làm từ nước mắt sao? Còn khóc nữa thì sẽ ném em lên giường đấy."
Lúc này, Tri Miên ngồi trong phòng làm việc của Đoạn Chước. Tiếng cửa bị đẩy ra, kéo của từ trong hồi ức trở lại.
Thân hình cao gầy của người đàn ông tiến vào.
Đoạn Chước đã mặc xong áo nguỵ trang, tay áo dài che đi vết thương, anh nhìn thấy Tri Miên đang ngồi trên ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi.
Tay giữ ở eo truyền tới nhiệt độ khó mà bỏ qua, Tri Miên thấy vẻ mặt của anh thong thả nhàn nhã, đẩy anh một cái:
"Anh làm gì? Đợi chút nữa có người vào…….."
Anh nằm ra ghế sofa "Sợ cái gì, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy.
"Trước đây lúc người đàn ông trắng trợn kéo cô lại thân mật, thì bị người khác gặp phải. Mặt cô đỏ bừng lên, còn anh thì vẫn một mặt bình tĩnh. Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ Da mặt quá dày không thể nghi ngờ gì hơn nữa. Tri Miên khó chịu dùng ngón chân đá vào chân của anh, sau đó nhìn vào cánh tay trái bị thương của anh, vừa định nhấc tay chạm vào, cổ tay liền bị giữ chặt lại. Anh nhìn đôi lông mày hơi nhăn lại của cô, lười biếng cười:"Đau lòng cái gì, hôm nay ông đây vẫn thắng rồi."
"………"
"Ai đau lòng cho anh chứ."
"Không đau lòng mà vẫn chạy tới câu lạc bộ?"
Tri Miên cụp mắt: "Nhưng mà em đến rồi cũng không có tác dụng gì, cũng không thể làm cái gì.
"Cô bị anh đuổi ra ngoài, ngay cả đến người bên cạnh cũng nói một câu, cô ở đây cũng không có tác dụng gì. Vừa nói xong, cằm cô bị gãi, người đàn ông không nghe hiểu tâm tư của cô gái nhỏ, nhàn rỗi nói:"Vốn dĩ không định gọi em qua đây, không phải vẫn đang xem cái triển lãm tranh gì đó sao?
Xem như thế nào?"
"…….. cũng được."
"Chút nữa câu lạc bộ của anh vẫn còn có chuyện."
Tri Miên hiểu ý này, liền đứng dậy: "Vậy em về trước đây."
"Ừm, để Trình Lập đưa em về." Anh đi tới trước bàn làm việc, cầm chìa khoá xe ở trên bàn lên rồi đưa cho cô, đúng lúc nhìn thấy hộp quà trên mặt bàn, thuận tiện hỏi cô: "Có muốn ăn bánh bông tuyết không?"
Tri Miên nhận lấy hộp quà màu xanh và trắng được đóng gói tinh xảo, đầu óc tinh tế của cô rất nhanh đoán ra, nói: "Đây là món quà mà bác sĩ Thư nói sẽ đưa anh đó sao?
"Quảng cáo REPORT THIS ADRIÊNG TƯ"Ừm."
Trong lòng cô chua loét "Cô ấy cho anh, anh không ăn sao?"
"Anh không ăn những thứ này, cái loại ngọt này không phải em thích ăn sao?"
"………" Tri Miên ồ một tiếng "Đi đây."
Cô rời khỏi phòng làm việc, lúc đến cửa thang máy, cửa thang máy mở ra, đúng lúc Thư Minh từ bên trong đi ra.
Thư Minh nhìn cô một chút, gật đầu một cái, nhìn thoáng qua chiếc hộp cô đang cầm, vẻ mặt sững sờ.
Sau đó, đi lướt qua vai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!