Điện thoại của Hạ Ngôn đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem, là Lâm Tiếu Nhi, lúc này chỉ có người thân thiết với Văn Liễm là bà mới dám gọi đến.
Hạ Ngôn nhìn Văn Liễm: "Tôi phải về đây."
Nói xong cô xoay người xuống lầu, sau đó nghe điện thoại.
Văn Liễm đứng nguyên tại chỗ, đưa tay nới lỏng cà vạt, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được bàn tay anh khẽ run lên, anh dùng sức đóng cửa lại, cũng đi xuống lầu.
Lâm Tiếu Nhi ở đầu dây bên kia hỏi: "Hạ Ngôn? Sao vậy? Hai người?"
Hạ Ngôn nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, cúi đầu nhìn bậc cầu thang, cô cười đáp: "Không sao cả, chỉ là có một vài chuyện cần giải quyết thôi ạ."
Lâm Tiếu Nhi không tin, nhưng lúc này bà đương nhiên không thể dò hỏi được, "Được, vậy mau về nhé, hôm nay đoàn múa chính thức hoạt động, bao nhiêu đơn vị truyền thông đều nhìn thấy."
"Nhưng em cứ yên tâm, mấy phóng viên ấy cũng không dám chụp em và cậu Văn."
Haiz, cũng không biết chú nhỏ lại làm gì, nhưng bà vẫn trấn an Hạ Ngôn để cô yên tâm, Hạ Ngôn đương nhiên biết, hôm nay vệ sĩ đều ngăn phóng viên lại, ống kính đều quay đi chỗ khác rồi.
Cô đi thẳng xuống tầng một.
Bảo mẫu nhà họ Văn đang chuẩn bị bưng nước ép hoa quả lên thì thấy cô đi xuống, Hạ Ngôn hơi ngẩn ra: "Cháu không uống đâu, cảm ơn dì, cháu đang vội."
Bảo mẫu ngây ra, bà nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm phất tay, anh nói với bảo mẫu: "Bảo A Thâm đưa cô ấy về."
Bảo mẫu gật đầu, đặt chiếc khay xuống.
Văn Liễm lại nói: "Hạ Ngôn."
Hạ Ngôn đã đi gần đến cửa, cô dừng bước xoay người lại, Văn Liễm ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm sâu nhìn cô, vài giây sau anh nói: "Anh cho A Thâm đưa em về, anh còn có chút chuyện cần xử lý."
Hạ Ngôn gật đầu: "Cảm ơn anh."
Sau đó cô xoay người đi ra ngoài, người vệ sĩ tên A Thâm lái xe qua, dừng lại bên cạnh, cô mở cửa chuẩn bị bước lên.
Cổng lớn của Văn gia được mở ra, Văn Tụng Tiên đỡ ông cụ Văn bước vào.
Hạ Ngôn nhìn thấy ông cụ Văn, ông cụ Văn ho một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó bước lên xe.
Sắc mặt ông cụ Văn lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Ông trầm mặc nhìn chiếc xe màu đen lái ra khỏi nhà mình
Văn Tụng Tiên nhìn qua Văn Liễm, ngay sau đó đã đoán được là anh đã dẫn em dâu về.
Hai bố con tiếp tục đi vào trong, sắc mặt ông cụ Văn vẫn khó coi như vậy.
"Bố không cho nó làm gì, nó càng phải làm cho bằng được điều ấy."
Văn Tụng Tiên biết ông cụ đang nhắc đến ai, ông bình tĩnh nói: "Bố, gần đây sức khỏe không tốt, bố cứ nghỉ ngơi đi."
Ông cụ Văn liếc nhìn con trai cả, sau đó lập tức ho không ngừng, Văn Tụng Tiên vội vàng vỗ lưng ông cụ, "Bố bình tĩnh một chút."
Ông cụ Văn hất tay ông ra, tự mình chống đỡ đi vào trong.
Ông cụ Văn vừa vào nhà đã hỏi bảo mẫu: "Nó dẫn cô gái kia đến làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!