Phó Lâm Viễn đặt điện thoại xuống, xoay người lại.
Hạ Ngôn vừa đọc xong tài liệu, cô đóng tài liệu lại, đứng lên nói: "Phó tổng, chúng ta cùng đi ăn tối đi."
Phó Lâm Viễn nghịch điện thoại, cười hỏi: "Cô thực sự không nhớ tối nay có hẹn sao?"
Hạ Ngôn dừng một chút, cô đặt tài liệu xuống, khoanh tay bước ra, nói: "Phó tổng đang thử tôi đúng không?"
Phó Lâm Viễn nhướng mày.
Anh ta vừa định nói thì nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến, anh ngẩng đầu lên.
Vệ sĩ của Văn Liễm cầm hai túi đồ ăn đi vào văn phòng, trực tiếp đặt lên bàn làm việc.
Vệ sĩ gật đầu với Hạ Ngôn: "Cô Hạ Ngôn, đã muộn rồi, cô dùng cơm trước đi ạ."
Nói xong, anh ta bắt đầu mở những chiếc túi đó, lấy đồ ăn thơm ngào ngạt bên trong ra, còn có một trái dừa hầm canh.
Phó Lâm Viễn nhìn về phía Hạ Ngôn, cười nói: "Có người đưa cơm tới cho cô rồi, vậy tôi đây không làm phiền cô nữa."
Hạ Ngôn nhìn ra Phó Lâm Viễn không muốn cùng ăn cơm tối với cô, đương nhiên cô cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói: "Phó Tổng đi thong thả, cảm ơn anh đã đầu tư."
Phó Lâm Viễn mỉm cười, mang theo trợ lý của mình rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, vệ sĩ của Văn Liễm vẫn còn đang đứng, Hạ Ngôn nhìn đồ ăn trên bàn, đặc biệt là món dừa hầm canh kia, cô nói với vệ sĩ: "Anh cứ đi trước đi."
Vệ sĩ gật đầu rồi đi xuống lầu.
Hạ Ngôn đứng tại chỗ một hồi lâu rồi mới đi tới, cầm thìa canh lên nhìn.
Là một nhà hàng kiểu Trung Quốc nằm cạnh Học viện Múa Kinh Thị, tên là Cảng Duyên, cũng là nhà hàng mà Hạ Ngôn yêu thích khi còn học đại học.
Lý do chính khiến cô thích Cảng Duyên chính là vì món canh hầm này.
Mỗi lần Văn Liễm được nghỉ phép, cô đều dẫn anh đi ăn, nhưng có một lần vào ngày sinh nhật của cô, món canh này đã hết.
Cô vô cùng chán nản.
Văn Liễm đút hai tay vào túi quần, ngậm một điếu thuốc, lên xe nói một câu đợi anh, sau đó anh lái xe đến chợ đêm gần trường quốc tế mua hai quả dừa tươi.
Sau khi trở về, anh giao cho đầu bếp của Cảng Duyên chế biến.
Đêm đó.
Sinh nhật của cô ở Cảng Duyên có bánh kem, còn có hai món canh yêu thích.
Đêm đó.
Cô cũng rất hạnh phúc.
Hạ Ngôn hoàn hồn, giật giật khóe môi, vòng qua bàn ngồi xuống, nhấp một ngụm canh dừa.
Đáng tiếc, món ăn không còn thơm ngọt như trước, cảm giác hương vị cũng đã thay đổi.
Cô đặt thìa xuống, thu dọn tài liệu trên bàn, chuẩn bị mang về đưa cho cô Từ xem.
Về phần thức ăn trên bàn, cô trầm ngâm vài giây rồi mới thu dọn mang về nhà.
Đã gần chín giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!