Bữa tiệc tối thật sự sắp kết thúc, sau khi Giang Tuyết Nhi lén lút nói điều gì đó, mặc dù mọi người đều không tin nhưng cũng không nhịn được mà quan sát Văn Liễm.
Hạ Ngôn làm rơi đũa, Văn Liễm cúi người nhặt cho cô, sau đó giơ tay yêu cầu một đôi mới, mở ra rồi đặt vào tay Hạ Ngôn. Thực sự săn sóc rất chu đáo.
Chỉ là Hạ Ngôn luôn có chút lạnh lùng.
Ngay sau đó có lẽ là do rượu, Hạ Ngôn bị đau đầu nhưng vẫn tỉnh táo. Vào cuối buổi tiệc, lúc cô đứng lên, cơ thể hơi lảo đảo một chút.
Văn Liễm vòng tay qua eo cô, bế ngang lên đi về phía cửa.
Những giáo viên khác đều đã lên xe, chỉ còn lại có Giang Tuyết Nhi, Giang Tuyết Nhi bước lên trước và mở cửa xe, Văn Liễm đặt Hạ Ngôn vào trong xe rồi cầm túi của Hạ Ngôn từ tay Giang Tuyết Nhi.
Sau đó, anh đi vòng qua xe, cà vạt đã được cởi ra, cổ áo hơi mở, trong bóng tối, trông anh lạnh lùng hơn rất nhiều, sườn mặt mang dáng vẻ nghiêm nghị. Giang Tuyết Nhi nhìn theo, trong lòng hiểu rõ người chú này không dễ chọc vào. Văn Liễm khom người ngồi vào trong xe, đặt túi vào lòng cô, Hạ Ngôn dựa vào lưng ghế, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía cửa khách sạn.
Cô chống trán, kìm lại cơn say đang cồn cào.
Văn Liễm bảo tài xế lái xe.
Hạ Ngôn đảo mắt nhìn sang, nhìn thấy khuôn mặt của chú Trần, chú Trần vội vàng cười với cô: "Cô Hạ Ngôn, chào buổi tối."
Một năm không gặp.
Chú Trần đã già hơn nhiều.
Hạ Ngôn gật đầu với ông, sau đó nhìn đi chỗ khác.
Văn Liễm quay đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô nói: "Từ nay về sau chú Trần sẽ đi theo em?"
Hạ Ngôn liếc nhìn vách ngăn, hơi đá chân, Văn Liễm nhướng mày, anh ấn xuống, vách ngăn dựng lên. Văn Liễm nghiêng đầu, "Hả?"
Hạ Ngôn tùy ý đặt chiếc túi nhỏ phía sau, cô nhìn anh chằm chằm và nói: "Đừng để chị Trương đến nhà tôi, cả chú Trần nữa, anh tìm công việc khác cho họ đi."
Sau khi nghe xong, Văn Liễm nói: "Nếu em không muốn họ làm, họ sẽ tiếp tục làm công việc như trước."
Anh lại nói: "Họ có công việc, nhưng họ càng muốn chăm sóc em hơn."
Hạ Ngôn ngồi trở lại, "Tôi không cần."
Văn Liễm gật đầu: "Được."
Hạ Ngôn lại quay đầu nhìn anh.
Lông mày Văn Liễm hơi nhướng lên, son trên môi cô sau khi ăn đã phai, bây giờ chỉ còn sót lại một vệt son nhạt, rất đẹp. Nhìn thật lâu, sau đó giơ tay chạm vào khóe môi cô, lau đi. Hạ Ngôn cụp mắt xuống, bên ngoài có ánh đèn màu ấm áp, lướt qua xe, có lẽ là vừa uống rượu nên cô cảm thấy hơi nóng.
Cô ngước mắt lên, đầu ngón tay túm lấy cổ áo của anh.
Văn Liễm bị kéo về phía trước, trực tiếp hôn lên môi cô. Cánh môi mỏng mang đến hơi lạnh xua tan hơi nóng trên người cô, một lúc sau, Hạ Ngôn được ôm vào trong lòng anh.
Hạ Ngôn lấy tay chống lên vai anh, ghé vào tai thì thầm: "Không được tiến vào."
Văn Liễm hơi nhướng mày, vài giây sau mới hiểu ý của cô, ngẩng đầu lên lần nữa chặn lại đôi môi đỏ mọng kia, hai tay ôm lấy eo cô. Anh thực sự giống như một người tình, cung phụng cô.
Anh ngẩng đầu hôn thật sâu lên trán cô, nhưng bản thân anh cũng cố gắng nhẫn nại, chỉ vì muốn cô vui vẻ.
Hồi lâu sau.
Xe đến phố Kim Nguyên.
Chú Trần xuống xe, không có lái xe. Ghế sau xe vẫn yên tĩnh, mùi đàn hương và mùi rượu quyện vào nhau, cổ Hạ Ngôn có chút đổ mồ hôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!