"Vậy anh dịu dàng một chút?" Giọng Văn Liễm rất trầm, nhìn vào mắt cô rồi nói.
Bàn tay Hạ Ngôn khẽ lướt qua mặt anh, vài giây sau, cô buông ra rồi xoay người đi vào.
Văn Liễm đứng ngây ra vài giây, sau đó cầm ô đuổi theo.
Hạ Ngôn khoanh tay, không quay đầu lại, Văn Liễm ôm eo nghiêng ô che cho cô.
Ban đầu Lý Tòng cũng xuống xe cùng họ, kết quả lại nghe thấy ông chủ mình xin phép Hạ Ngôn để được "hôn", cậu lại ngồi vào ghế lái, không dám nhìn chuyện cười của sếp. Có trời mới biết, trước giờ cậu ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng như vậy của sếp bao giờ, bản thân là thư ký của Văn Liễm, mấy năm nay cũng thấy có không ít người theo đuổi anh, cho dù là mấy năm anh ở bên Hạ Ngôn.
Các thiên kim giới hào môn thường xuyên liếc mắt đưa tình với Văn Liễm, có một lần anh tham gia tiệc rượu, tiểu thư nhà họ Thẩm tự mình qua xin wechat của anh.
Văn Liễm cười, "Tôi không có wechat."
Trực tiếp từ chối đối phương.
Cô gái ấy vô cùng thất vọng, quan trọng là cô ấy lại vô cùng xinh đẹp.
Không chút nghi ngờ gì cả, kiểu người như Văn Liễm, cho dù anh không háo sắc, cũng có không ít phụ nữ tự dâng đến.
Thế nhưng giờ đây, tình cảnh lại thay đổi hoàn toàn.
Anh gần như đã phát điên lên vì Hạ Ngôn.
Đi vào ngõ, mưa cũng nhỏ hơn rồi, vừa đến cửa Hạ Ngôn đã nghe thấy tiếng cửa mở, Hạ Tri Kỳ ló chiếc đầu nhỏ ra, khi nhìn thấy cô đôi mắt nhóc lập tức sáng lên, "Mẹ ơi!"
Hạ Ngôn cười bước lên bậc thềm, xoa đầu con, "Sao tóc con vẫn ướt vậy?"
Từ Mạn cười: "Thời tiết xấu, cô bảo nhóc là phải sấy khô tóc, nhưng nhóc bảo đợi em về rồi sấy."
Hạ Ngôn đáp, "Được ạ."
Đôi mắt Hạ Tri Kỳ lại nhìn về phía sau, Hạ Ngôn cũng quay đầu theo, người đàn ông cầm chiếc ô màu đen đứng ngay phía sau cô, anh khẽ chỉnh lại cổ áo, cởi cúc trên cùng ra.
Hạ Tri Kỳ lập tức ôm lấy chân Hạ Ngôn theo phản xạ, "Mẹ ơi, chú người xấu lại đến rồi."
Ngón tay Văn Liễm khựng lại.
Hạ Ngôn xoa đầu Hạ Tri Kỳ, "Chú ấy đưa mẹ về, không tính là người xấu."
Hạ Tri Kỳ vùi đầu vào chân Hạ Ngôn, lắc đầu, "Vẫn tính."
Hạ Ngôn khẽ nhướng máy: "Đi vào trước đi."
Cô kéo tay Hạ Tri Kỳ, Từ Mạn thấy Hạ Ngôn vẫn còn điều muốn nói với Văn Liễm nên đã dắt đứa bé vào nhà trước.
Cánh cửa đóng lại, Hạ Ngôn quay người qua.
Làn mưa mềm mại vẫn tiếp tục phủ xuống, rơi lên tán ô của anh.
Hạ Ngôn nhìn anh nói: "Tôi không phải là người tệ bạc, sau này tôi sẽ nói cho con biết sự thật, nhưng tôi phải nói rõ với anh trước, đứa bé chỉ có thể mang họ Hạ, không có liên quan gì với anh cả."
Văn Liễm đút tay vào túi quần, nghe vậy vài giây sau mới gật đầu, "Nghe theo em."
Hạ Ngôn nhìn vào cổ áo anh, hình ảnh ban nãy anh chỉnh cổ áo bỗng hiện lên trong đầu, cô thu lại tầm mắt, đẩy cửa bước vào.
Cô vừa đi vào, mưa bỗng dần lớn hơn.
Giọt mưa lộp bộp rơi lên tán ô, Văn Liễm không rời đi ngay, anh lấy một điếu thuốc ra châm. Vài giây sau bước lên bậc thềm gõ cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!