Ban đầu khi Hạ Ngôn và cô Giang nhảy điệu mở màn, hầu hết mọi người chỉ thưởng thức ngắm nhìn, đợi đến khi Hạ Ngôn và Văn Liễm bắt đầu nhảy rồi, họ mới sôi nổi tham gia.
Bầu không khí và ánh đèn cũng thay đổi, ánh mắt của Văn Liễm nhìn lên gương mặt, bờ mi, đôi môi của Hạ Ngôn, đã hai năm rưỡi rồi, cuối cùng anh cũng có thể lại ôm cô vào lòng.
Hạ Ngôn cảm nhận được ánh mắt của anh, cô khẽ nghiêng đầu, không nhìn anh.
Có vài sợi tóc dính lên gò má cô, Văn Liễm đưa tay ra giúp cô vén lên.
Hạ Ngôn nhìn qua.
Khi hai người nhìn nhau, khóe môi Văn Liễm cong lên, cánh tay dùng lực ôm chặt cô hơn, khiến cô dán lên người anh.
Hạ Ngôn nhìn thấy ý cười trong đôi mắt anh, nhưng cô vẫn rất lạnh lùng.
Đang nhảy thì nhìn thấy Hạ Tình đứng cách đó không xa, Hạ Ngôn thu lại tầm mắt, nhón chân lên, ghé vào bên tai Văn Liễm nói: "Anh ngẩng đầu nhìn về phía bên trái đi."
Văn Liễm nghe vậy thì hơi nhướn mày, nhưng lại không làm theo, anh hôn lên má cô, rất nhẹ, tựa như sợi lông vũ.
Hạ Ngôn lườm anh một cái.
Văn Liễm hận không thể hoà cô vào lòng mình.
Anh dường như lại nhìn thấy hình bóng của cô hai năm trước, nhưng tiếc rằng khi nghiêm túc nhìn lại lần nữa, ánh mắt cô lại thật lạnh lùng.
–
Ngoài những người xuống sân nhảy ra thì những người còn lại ở xung quanh ngắm nhìn, chụp ảnh. Trần Trung Bác cũng không nhịn được mà lấy điện thoại ra, chụp ảnh Hạ Ngôn ở trên sàn nhảy, anh ta chỉ chụp Hạ Ngôn mà không chụp Văn Liễm, không muốn, cũng không dám.
Chụp được vài tấm, anh ta cũng nhìn thấy Hạ Tình đứng ở phía không xa.
Trần Trung Bác thở dài một tiếng rồi đi qua, nhìn đồng hồ đeo tay: "Nếu đã không còn việc gì nữa thì em về trước đi, ở lại làm gì?"
Không biết tự khi nào mà một Hạ Tình từng ưu tú kiêu ngạo lại in rõ vẻ u ám trên gương mặt, cho dù cô có mặc chiếc đầm xinh đẹp, nhưng chẳng còn thu hút ánh nhìn nữa.
Sự chú ý của tất cả mọi người đều hướng về phía Hạ Ngôn, họ cũng chỉ liếc qua Hạ Tình một cái.
Hạ Tình đứng thẳng lên, liếc qua điện thoại của Trần Trung Bác.
Trần Trung Bác khẽ đưa điện thoại ra phía sau.
Hạ Tình cảm thấy mình bị phản bội, "Vừa nãy anh chụp cô ta sao?"
Trần Trung Bác không đáp.
Hạ Tình nghiến răng, nhìn về phía hai người trên sàn nhảy, người đàn ông cao ráo vẫn luôn nhìn lên gương mặt Hạ Ngôn, cho dù cô căn bản không hề nhìn anh.
Hạ Tình: "Bọn họ làm hoà rồi sao?"
Trần Trung Bác quay đầu nhìn, "Chắc là vậy."
Cơ thể Hạ Tình khẽ run lên.
Lần trước ở phòng ghi hình vẫn thấy bầu không khí giữa họ rất căng thẳng, vậy mà chớp mắt cái đã làm lành rồi. Trần Trung Bác thấy cô ta như vậy, khuyên bảo: "Em vẫn nên về trước thì hơn."
Hạ Tình nắm chặt ống tay áo, vẫn không rời đi.
–
Một bài nhạc vừa kết thúc, Hạ Ngôn đi giày cao gót mới nên gót chân có hơi bị thương, khá ngứa, cô đẩy Văn Liễm ra, cúi người định chạm xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!