Chương 32: (Vô Đề)

Thỏa thuận được Hạ Ngôn soạn thảo sau khi đã tham khảo ý kiến ​​​​của một người bạn cùng lớp hiện đang làm việc trong ngành luật. Cô nhìn Văn Liễm đang bất động, lại đẩy tờ giấy thoả thuận về phía trước.

"Anh xem đi."

Bàn tay trắng thon dài của cô lọt vào tầm mắt, Văn Liễm hoàn hồn, đôi mắt hẹp dài của anh dừng ở tay cô, sau đó duỗi tay, cầm lấy bản thoả thuận từ tay cô.

Hạ Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Văn Liễm ngước mắt nhìn cô, "Anh cần xem kỹ một chút, em uống cà phê đi."

Hạ Ngôn gật đầu.

Văn Liễm lại nhìn cô một cái, "Ngồi đi."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, bình tĩnh, không có thăng trầm. Hạ Ngôn đáp lại, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống, chiếc quần bò màu trắng chữ T cô mặc hôm nay trông rất quy củ, tóc buộc đuôi ngựa thấp, có vài sợi tóc xoã ra hơi rối, làn da trắng nõn và mịn màng. Văn Liễm thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, sau đó cũng ngồi xuống.

Anh không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở, trông rất tuỳ ý. Khuy măng sét vẫn là đá hắc diệu thạch, đồng hồ vẫn là mặt số màu đen, tay áo hơi xắn lên để lộ cổ tay, có vài phần cấm dục. Hạ Ngôn bình tĩnh đánh giá, không chút dao động, sau đó nhìn đi chỗ khác và cầm cà phê lên uống.

Văn Liễm lật tờ thỏa thuận, không thèm nhìn vài lần, xung quanh là tràn ngập hương thơm cô mang theo khi vào, ánh mắt anh có chút tối sầm lại, trong đầu lại hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt.

Có thể thấy người soạn ra bản thỏa thuận có trình độ chuyên nghiệp nhất định, nội dung của thỏa thuận có lẽ là Hạ Ngôn có thể tự mình nuôi con, Hạ Tri Kỳ mang họ mẹ, tiếp theo là Văn Liễm không được can thiệp vào chuyện con cái, cũng không có quyền giành về, sau này hai bên có đối tượng mới sẽ không bị liên đới bởi chuyện có con chung

Hai bên có đối tượng mới?

Văn Liễm ngước mắt lên.

"Em có ý định tái giá sao?"

Hạ Ngôn nhìn sang, nuốt xuống một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Tôi vẫn còn trẻ như vậy, ai có thể nói trước được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai?"

Văn Liễm dùng sức mạnh đầu ngón tay.

Nhịn xuống ý nghĩ muốn nhốt cô lại đây. Vẻ mặt anh bình tĩnh nói: "Vậy em cứ thử xem."

Hạ Ngôn yên lặng nhìn anh.

Văn Liễm nhìn biểu cảm xa cách của cô, hơi lắc lắc tờ thỏa thuận, nói: "Anh có thể không có con, nhưng anh là bố của đứa trẻ, cho dù đứa trẻ không được biết đến sự tồn tại của anh, nhưng anh cũng có trách nhiệm nuôi dưỡng, cũng có thể giảm bớt gánh cho em."

Hạ Ngôn: "Không cần, tôi có thể tự chăm sóc thằng bé."

Cô nói tiếp: "Anh vẫn chưa hiểu sao? Tôi chỉ không muốn liên quan bất cứ điều gì đến anh thôi."

Văn Liễm nheo mắt nhìn cố.

Hạ Ngôn: "Anh sẽ không lật lọng đấy chứ?"

Văn Liên khóe miệng giật giật, nói: "Đương nhiên không phải."

Nói xong, anh bấm máy liên lạc bên cạnh, gọi nhân viên pháp chế đi vào với giọng điệu bình tĩnh. Một phút sau, cửa mở ra, người của bộ phận pháp lý đi tới, là một cô gái, khi nhìn thấy Hạ Ngôn, cô ấy lén liếc nhìn vài cái, Văn Liễm đưa bản thỏa thuận cho đối phương, nói: "Cô đối chiếu một chút, về phương diện hôn nhân."

Anh dừng lại, "Nếu tôi kết hôn trước, cũng cần phải chu cấp cho con và người nuôi dưỡng một phần để bảo đảm."

Hạ Ngôn vừa nghe đã đưa tay ra muốn lấy lại bản thỏa thuận.

Tuy nhiên, Văn Liễm đã giữ được bản thỏa thuận, nhìn khuôn mặt ngẩng lên của cô và nói với đôi mắt u ám: "Nếu tôi thực sự kết hôn, tôi không muốn có vướng bận nào kéo chân."

Hạ Ngôn bình tĩnh nhìn vào mắt anh.

Khoảng cách không xa, yết hầu của Văn Liễm khẽ di chuyển, ánh mắt thâm sâu. Hạ Ngôn nheo mắt lại và nói: "Được, nhưng chỉ cần thanh toán một lần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!