Chương 30: (Vô Đề)

"Thực ra mấy năm nay bố làm loạn như vậy, anh vô cùng lo lắng, sợ nhà mình sẽ vì vậy mà tan hoang thật." Văn Tụng Tiên cầm kẹp đặt ly trà đến trước mặt Văn Liễm: "Nhà này có được yên ổn hay không, đều là do cậu."

Văn Liễm duỗi chân, cầm ly trà lên, ánh mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính bảng.

Anh nhấp một ngụm trà nóng.

Văn Tụng Tiên tiếp lời: "Hồi còn trẻ bố cũng chiến đấu mạnh mẽ lắm, ông ấy là con thứ nhưng lại chiến đấu thành công rồi, vậy nên mới kiêng dè cậu."

Văn Liễm hừ lạnh một tiếng, lướt máy tính bảng.

Người đăng bài vì kiêng nể anh nên không đăng video hay ảnh lên, chỉ dùng lời miêu tả. Nhưng bên dưới đã đầy ắp bình luận.

Văn Liễm đặt ly trà xuống, dựa lưng về phía sau, nói với Văn Tụng Tiên: "Anh không cần phải lo lắng, em không phải là bố."

Văn Tụng Tiên bật cười, "Anh không lo lắng, anh vẫn luôn tin cậu."

Văn Liễm nhướng máy.

Văn Tụng Tiên nhìn vào tin tức trong máy tính bảng, ông cười nói: "Anh vẫn ủng hộ cậu, cho dù cậu có tìm kiểu phụ nữ nào, thân phận gì, anh cũng đều sẽ ủng hộ."

Ánh mắt Văn Liễm lại nhìn xuống màn hình máy tính bảng theo phản xạ.

Trong đầu hiện lên hình ảnh cô bế con.

Thực ra giống với những gì mọi người nói trên diễn đàn vậy, kiểu phụ nữ gì mà anh không có chứ, sao phải cố chấp với một người phụ nữ, còn về đứa bé thì chỉ lần lấy tiền nuôi dưỡng là được, nuôi rồi muốn đưa đứa bé về Văn gia cũng được. Thế giới này có quá nhiều thủ đoạn để giải quyết việc như vậy.

Nhưng anh không muốn.

Anh không muốn đối với cô như vậy, cũng không muốn đối với con như thế.

Đồng thời, anh cũng không muốn buông tay.

Anh cầm điếu thuốc ở bên cạnh lên, xoay trên tay, "Anh, nếu như một người phụ nữ nói không yêu nữa rồi thì có nên cưỡng cầu nữa không?"

Văn Tụng Tiên ngây ra, ông cũng nhìn vào màn hình máy tính bảng theo phản xạ. Hai năm nay bên cạnh Văn Liễm vẫn không có ai, ngay cả biệt thự Tinh Hà cũng không có động tĩnh, cho dù căn biệt thự ấy không được ai động đến, bị phủ một lớp bụi dày. Văn Tụng Tiên cũng không nghĩ nhiều, chỉ biết có một chút.

Có lẽ người phụ nữ này chính là người sống trong căn biệt thự ấy?

Văn Tụng Tiên trầm mặc vài giây, nói: "Không còn yêu rồi thì tất nhiên không nên cưỡng cầu."

Ngón tay Văn Liễm cắm chặt vào điếu thuốc.

Sợi thuốc từ bên trong rớt ra, anh cúi đầu nhìn, "Nói thì dễ nhưng làm lại khó."

Trong hai năm lạc mất cô.

Đã có rất nhiều lần anh nảy sinh ảo giác mình đã nhìn thấy cô.

Anh có thể buông tay được không?

Đương nhiên là không.

Điện thoại khẽ vang lên, Lý Tòng gửi tin nhắn đến: [Sếp, cô Hạ Ngôn đã an toàn về đến nhà.]

Văn Liễm trả lời: [Ừm.]

Ở cầu thang phía sau lưng, hai anh em dựa lưng vào tường, một người nghịch thuốc một người nghịch bật lửa, Văn Trạch Lệ nói: "Em thấy chú nhỏ liệu có buông tay hay không?"

Văn Trạch Tân ngẩng đầu, trong ánh mắt đào hoa mang theo ý cười, vài giây sau anh ta nói: "Sẽ không."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!