Điện thoại rất ồn, ông cụ Văn bám riết không buông, ồn vô cùng.
Văn Liễm không nghe máy, anh nhìn Hạ Ngôn, những lời đã chuẩn bị trong lòng bị những cuộc gọi làm rối bời. Tay anh dùng sức, Hạ Ngôn không có chút biểu cảm nào, nhìn thấy cằm cô đang ửng đỏ lên, Văn Liễm lại buông lỏng tay ra, anh cầm điện thoại lên.
Tắt cuộc gọi đến đi.
Anh thấp giọng: "Hạ Ngôn, những năm chúng ta bên nhau không phải là vô nghĩa."
Hạ Ngôn không đáp, mắt nhìn anh. Cô lúc nhìn lúc không, không thấy rõ được cảm xúc trong đôi mắt ấy, Văn Liễm kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Hạ Ngôn tránh đi, hất tay anh ra.
Văn Liễm khựng lại, để tay lên tay vịn của chiếc ghế, nhìn cô nói: "Trước kia là anh không đúng, đã không nghiêm túc với tình cảm của chúng ta."
Hạ Ngôn nhìn qua, cô lên tiếng, "Bây giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì?"
Văn Liễm nói: "Có, anh nhất định phải thừa nhận rằng ban đầu thái độ của anh đối với em là không tốt, quả thực đã coi em như chim hoàng yến để nuôi trong nhà."
Hạ Ngôn bĩu môi, cô đã sớm biết việc này rồi, giờ đây lòng cũng chẳng còn chút dao động nào.
Văn Liễm nhìn vào mắt cô: "Nhưng mấy năm nay anh cũng vì em mà trầm luân trong đó, Hạ Ngôn à."
Hạ Ngôn thả lỏng người, ngả lưng về phía sau, ánh mắt càng nhạt hơn.
Văn Liễm thấy cô không dao động, trái tim càng siết chặt hơn, nắm chặt tay vịn ghế, rất chặt, dùng lực thật mạnh, "Giữa hai chúng ta, còn có cơ hội quay lại không em?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
Hạ Ngôn nhìn vào mắt anh.
Rất hiếm, người như Văn Liễm cũng sẽ nhìn cô như vậy, ánh mắt nhạy cảm mang theo chút căng thẳng. Hạ Ngôn trầm mặc vài giây, hỏi: "Anh muốn giành lại đứa bé sao?"
Văn Liễm lắc đầu: "Anh chỉ muốn có em."
Sắc môi Hạ Ngôn nhợt nhạt, cô nói: "Nhưng tôi chỉ muốn con."
"Tôi không cần anh."
Văn Liễm nắm chặt tay, những đường gân nổi lên.
Anh thử tìm kiếm một tia tình cảm trong mắt cô, nhưng thực sự lại không có. Cảm giác đau đớn tột độ ấy khiến đôi mắt anh càng sâu, càng lạnh hơn, tựa như không bến bờ.
Nếu như không phải vẫn còn chút lý trí, anh rất muốn nhốt cô lại tại đây.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cùng với đó điện thoại lại vang lên, Văn Liễm cầm điện thoại lên tắt máy rồi lại để xuống mặt bàn.
Âm thanh rất lớn, khiến hai người bước vào ngây ra.
Thư ký Lý và vệ sĩ dừng lại, cẩn thận quan sát hai người bên kia.
Văn Liễm nhìn Hạ Ngôn, hỏi: "Hôm nay em nói với Hạ Tình rằng anh muốn chịu trách nhiệm với con sao?"
Hạ Ngôn ngẩng đầu lên nhìn anh: "Đúng vậy."
Văn Liễm: "Em muốn đẩy anh đến với người phụ nữ khác như vậy sao?"
Hạ Ngôn: "Nói thế nào đây? Vật hoàn chủ mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!