Hạ Ngôn đi từ trong phòng ra, tiến đến phía trước ôm lấy con trai bị ngã, ngẩng đầu nhìn vào cánh cổng khép chặt. Từ Mạn búi tóc xong, nhanh chóng đi ra theo, bà cũng liếc qua cánh cửa gỗ rồi nhìn Hạ Ngôn. Hạ Ngôn đương nhiên biết kẻ xấu mà con trai nói là ai, ngoài anh ta ra thì cũng chẳng còn ai khác.
Cô bất giác ôm chặt lấy Hạ Tri Kỳ.
Từ Mạn kéo cô đi vào phòng khách, cách xa cánh cổng gỗ một khoảng, bà nhỏ giọng nói: "Mấy người vệ sĩ đã ở đó từ trước, có phải cậu ta cũng đến rồi không?"
Hạ Ngôn đỡ đầu Hạ Tri Kỳ đặt lên vai mình, đáp: "Vâng ạ."
Trầm mặc vài giây, Hạ Ngôn cắn chặt răng, "Có phải anh ta muốn cướp thằng bé đi không? Hôm nay ở ngoài em có hung dữ với anh ta, anh ta không có tư cách cướp con của em đi."
Từ Mạn nhìn cô nói: "Không sao, đã đăng ký hộ khẩu rồi."
Hạ Tri Kỳ ngả vào vai Hạ Ngôn, ngây ngô nói: "Mẹ ơi, đi dạo~"
Nhóc muốn ra ngoài chơi.
Hạ Ngôn khẽ vỗ lưng con, nói: "Để lần sau nhé, tối nay mình xem tivi trước được không con."
Hạ Tri Kỳ khẽ chu môi, không tình nguyện lắm, nhóc càng không có thiện cảm với kẻ xấu kia hơn.
Thư ký Lý đỗ xe ở đầu ngõ, trên tay cầm một tập văn kiện, mắt liếc qua chiếc Mercedes màu đen bên cạnh bức tường, cậu thu lại tầm mắt nhanh chóng bước vào ngõ, lập tức nhìn thấy sếp đang đứng trước cửa nhà số 266, tay chống vào cổng, nhưng lại do dự không nhấn chuông, anh rũ mắt xuống, cằm hơi căng lên, chuẩn bị dùng sức đẩy mở.
Lý Tòng nhanh chóng gọi một tiếng, "Văn tổng."
Văn Liễm khựng lại, quay đầu qua nhìn.
Lý Tòng bước nhanh về phía trước, nhìn vào cánh cửa ấy, "Tôi có chuyện muốn nói."
Văn Liễm nhíu mắt, anh buông tay rồi đi xuống bậc thang.
Anh cởi cúc cổ áo ra, ngữ khí nhàn nhạt, "Nói đi."
Lý Tòng mở văn kiện ra, trả lời: "Người được cử đi đã khống chế được người của lão gia rồi, tôi nghe được rằng hai năm nay, cô Hạ Ngôn và Từ Mạn đi tới Trấn Giang của Chu Thị bằng đường biển, ở đó giao thông tắc nghẽn, phải men theo đường núi, Từ Mạn mua một căn nhà vườn ở đó, còn cô Hạ Ngôn…"
Cậu dừng lại nhìn Văn Liễm.
Cậu nghĩ có lẽ hôm nay ông chủ đã nhìn thấy đứa bé ấy rồi.
"Tiểu thư Hạ Ngôn sống ở đó, vào tháng mười một đã có em bé rồi, nghe nói ban đầu thực ra cô ấy định bỏ đứa bé đi…"
Cơ mặt Văn Liễm càng căng hơn.
Lý Tòng nhìn ra được sắc mặt của ông chủ mình, nói: "Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà giữ lại, người của lão gia chỉ phụ trách trông nom mà không báo cáo lại chuyện này, nếu không cũng không chắc giữ đứa bé lại được."
Văn Liễm mím chặt môi, "Được."
Anh khẽ nheo mắt, nói: "Không được cho ông cụ có bất kỳ cơ hội trở mình nào, cậu phái thêm vài người nữa trông nom cô ấy và đứa bé."
Nói đến hai chữ đứa bé anh khựng lại. Lý Tòng gật đầu, thực ra một năm này ông chủ hoàn toàn có thể hạ gục được hết người của ông cụ Văn, anh cũng có thể nhanh chóng lấy được tin tức của cô Hạ Ngôn.
Nhưng anh lại không làm vậy, có lẽ có ý muốn quên đi cô?
Song, điều quan trọng hơn chính là anh sợ rằng ông cụ Văn sẽ làm hại cô Hạ Ngôn, dù sao người của ông ấy biết nhiều thứ hơn, cũng gần chỗ Hạ Ngôn hơn.
Vì vậy Văn Liễm mới vẫn luôn không dùng tới thủ đoạn cứng rắn.
Lý Tòng thu lại văn kiện, nhìn Văn Liễm một cái.
Do dự: "Văn tổng…Anh có ngạc nhiên về đứa bé này không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!