Trời đông ở Trấn Giang khác với cái lạnh ở Kinh Thị, lạnh ẩm, không phải kiểu khô hanh kia. Mà trong sân không lắp máy sưởi, hơn nữa lại là kiểu lộ thiên, lạnh vô cùng. Cô Từ gọi người đến lắp cửa sát đất, nhưng người ở đây làm việc đều khá chậm trễ, dù đã gọi mấy ngày rồi nhưng vẫn chưa đến đo đạc.
Hai ngày nay Hạ Ngôn luôn cảm thấy buồn ngủ, ngoài việc luyện tập ra đa phần cô đều ngồi mình trên chiếu tatami trong phòng khách, tay cầm một ly cà phê ấm nóng.
Từ Mạn đan tất mùa đông cho hai người, bà đan tất vô cùng khéo léo, đẹp đẽ lại đáng yêu. Bà nói: "Có phải em vẫn chưa quen với thời tiết ở đây không? Sắc mặt có hơi tái đi đấy."
Hạ Ngôn dựa về phía sau, nói: "Em chưa từng đi xa như vậy, có lẽ quả thực vẫn chưa quen."
"Vậy khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần vội tập luyện, trước khi ngủ em nhớ ngâm chân, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút."
Hạ Ngôn mím môi, gật đầu: "Vâng ạ."
Bên ngoài có tiếng người rao bán cá, đây là người bán cá biển, Từ Mạn đặt kim trên tay xuống, cầm ít tiền mặt lên, nói: "Cô đi mua con cá."
Hạ Ngôn nghịch điện thoại, nhìn tin nhắn trên Weibo. Cô đã đổi số điện thoại, đăng nhập kiểu không cần số chứng minh thư, ở Kinh Thị sẽ không làm được, nhưng ở nơi xa xôi hẻo lánh như Trấn Giang thì đây lại là điều rất bình thường. Cô lên Weibo chủ yếu là để theo dõi các đoàn múa, thỉnh thoảng họ sẽ đăng bài giới thiệu những bài múa mới.
Trấn Giang khá hẻo lánh, nhưng mạng không hề chập chờn, cô lướt lướt, đột nhiên ngửi thấy mùi cá biển.
Mùi tanh vô cùng rõ rệt.
Hạ Ngôn khẽ nôn khan một tiếng, nói: "Cá này tanh quá ạ."
Từ Mạn cười đi về phía phòng bếp, trả lời: "Tanh sao? Cô thấy cũng bình thường mà, tối nay em nấu nhé."
Hạ Ngôn gật đầu, nhìn thời gian, cô đặt điện thoại và ly cà phê xuống, sau đó đứng dậy, đeo khăn quàng cổ lên rồi đi vào bếp: "Tối nay làm món hấp đi ạ."
"Đều được, dù sao cũng chỉ có cô ăn là nhiều."
Hạ Ngôn cười, đi về phía con cá vẫn còn sống, vừa đi đến thì mùi tanh ấy lại xộc vào mũi. Hạ Ngôn nhíu mày, cố gắng nhịn lại đi qua, đưa tay cầm con cá lên, nhưng một giây sau lại không nhịn được nữa, cô xoay người lập tức chạy ra khỏi phòng bếp ra ngoài sân, bám lấy thùng rác không ngừng nôn khan.
Từ Mạn lập tức đứng dậy chạy ra, khẽ vỗ lưng cô, "Em sao vậy? Sao vậy? Con cá kia có vấn đề gì sao? Cô thấy nó khá tươi mà nhỉ."
Đôi mắt Hạ Ngôn đã ướt nước mắt, nhưng vẫn không nôn ra được thứ gì, cô đứng dậy, trả lời: "Em cảm thấy khá khó ngửi, vô cùng kíc, h thích dạ dày, con cá kia thật sự là cá biển sao ạ."
Từ Mạn: "Đúng vậy, mấy ngày trước cũng ăn mà, sao lại…"
Còn chưa nói xong sắc mặt bà đã khẽ thay đổi, nhìn chằm chằm Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cảm nhận được sự biến hoá trong đôi mắt bà, khựng lại đang định mở miệng. Từ Mạn nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại bóp vai cô, tích tắc tích tắc, thời gian chầm chậm trôi. Từ Mạn nheo mắt, hỏi: "Kì kinh nguyệt của em đã đến chưa vậy?"
Hạ Ngôn ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thậm chí cô còn không thốt lên lời.
Từ Mạn nhanh chóng đỡ lấy cô, nói: "Chưa đến đúng không?"
Hạ Ngôn nắm lấy tay Từ Mạn: "Con không muốn có đứa trẻ này."
Từ Mạn không ngờ cô lại nhanh chóng đưa ra đáp án như vậy, bà nắm tay cô, "Em bình tĩnh lại trước đã, có muốn giữ đứa bé lại hay không thì cũng phải xác định xem có phải là mang thai hay không đã."
Nói rồi bà đỡ cô vào nhà.
Hạ Ngôn ngồi lên chiếu Tatami, cầm tấm thảm đắp lên người, Từ Mạn rót một ly nước ấm cho cô, nói: "Em ngồi đi, cô ra ngoài mua chút đồ, chúng ta phải xác định trước đã."
Hạ Ngôn nhìn Từ Mạn, "Cô, lúc nãy cô bắt mạch, có không ạ?"
Từ Mạn khựng lại.
Bà nói: "Có, nhưng với khả năng của cô thì không thể chắc chắn, vẫn phải thử mới biết được, cuối cùng còn cần đến bệnh viện để xác nhận, ở đây cách Châu Thị khoảng hai tiếng đi đường, nếu chúng ta đến bệnh viện phải hẹn đặt xe trước."
Hạ Ngôn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!