"Lục Phỉ!"
Giọng nói của một thiếu niên chợt vang lên sau lưng.
Ngày xuân, ánh nắng xán lạn, cây cỏ xanh tươi.
Căn nhà cũ của Lục Phỉ ở khu thành phố cũ, nền nhà cao hơn mặt đường, nhà dân ở sát đường đều có bậc thang rất cao. Lục Phỉ vừa mới thắng chiếc xe đạp cọc cạch nhiều năm, khóa nó vào lan can của bậc thang thì nghe tiếng của Thư Nguyên.
Anh quay đầu lại, thấy Thư Nguyên bước xuống xe.
Ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên người Thư Nguyên, lấm tấm từng đốm, làn da trắng nõn cùng mái tóc đen óng dường như đều sáng lên. Tài xế nói gì đó với Thư Nguyên, Thư Nguyên hoàn toàn không nghe vào tai, cách một con đường và xe cộ qua lại vẫy tay với Lục Phỉ.
Lục Phỉ dừng bước, đổi chồng sách trong ngực sang tay khác, đứng đó chờ cậu.
Lục Phỉ đã trưởng thành, nhưng mỗi lần gặp mặt Thư Nguyên đều cảm thấy anh cao thêm chút, là vì Lục Phỉ quá gầy.
Mỗi khi anh lạnh lùng đứng ở nơi kia, sự hờ hững và xa cách trời sinh khiến người ta cảm giác xa xôi không thể với tới.
Xe cộ ít hơn, cuối cùng Thư Nguyên cũng từ đối diện chạy qua, túi áo phồng lên không biết chứa gì, câu đầu tiên khi gặp mặt là: "Sao anh không nhận điện thoại của em?!"
Tài xế phía sau cậu lái xe đi, xem ra cậu định ở lại đây một lúc.
Lục Phỉ nói: "Em gọi điện thoại di động cho anh à?"
Thư Nguyên thở phì phò: "Đương nhiên rồi! Em gọi từ tối qua đến giờ, tất cả cuộc gọi đều là anh không nằm trong vùng phủ sóng!"
Cậu bước một bước tới bậc thang, thêm một bước nữa để đứng cao ngang với Lục Phỉ rồi mới quay đầu lại hỏi: "Có phải anh chặn em rồi không?"
Mắt của Thư Nguyên vừa to vừa tròn, hai mí mắt uốn hẹp về đuôi mặt, ánh mắt trong veo. Lúc cậu thiếu niên gây sự trông có vẻ vô cùng yếu ớt, là chất vấn nhưng cũng ấm ức, còn có vài phần thẳng thừng.
"Tín hiệu điện thoại có chút vấn đề, anh không chặn em." Lục Phỉ bình tĩnh nói, sau đó lấy chìa khóa ra: "Sao em lại nghĩ vậy?"
Thư Nguyên lẽo đẽo theo Lục Phỉ vào nhà.
Đây không phải là lần đầu tiên Thư Nguyên đến, cho nên cậu hoàn toàn không định khách sáo, đi theo sau lưng Thư Nguyên lầm bầm: "Không phải anh muốn ra nước ngoài sao, em nghe họ nói anh ra nước ngoài sẽ không định quay về, vì anh không có người thân ở đây, cũng không ai nhớ anh. Bây giờ nhà cũng bán, dứt khoát đi luôn sau này không về nữa."
Thư Nguyên nói chuyện không lựa lời, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ nổi nóng.
Lục Phỉ đã quen, huống hồ lời Thư Nguyên nói là sự thật.
Vì ra nước ngoài, Lục Phỉ đã bán căn nhà này sớm hơn nửa năm, cũng bàn với chủ nhà mới cho anh ở đến khi ra nước ngoài mới thôi. Bây giờ đang làm thủ tục, mấy ngày nay Lục Phỉ bận bịu xử lý đồ trong nhà, Thư Nguyên cũng tình cờ nghe được từ miệng của ba Thư.
Nhà của Lục Phỉ đúng là hơn bừa bộn, hoàn toàn khác so với lần đầu tiên Thư Nguyên đến đây.
Chỗ vốn đặt tivi giờ đã trống không, không còn sô pha, tủ lạnh cũng chẳng thấy. Vị trí vốn đặt chiếc giường mát xa cho ông nội dùng cũng chỉ còn lại vết hằn trên sàn nhà. Lục Phỉ bán rất nhiều đồ để lấy tiền mặt, thật sự không hề có ý định về lại.
Lục Phỉ sắp xếp sách vở, không phản bác những lời này.
Bóng dáng mảnh khảnh mạnh mẽ kiên cường của anh trong ngày xuân này như hư ảo, tựa như thứ anh sắp cắt đứt mọi liên hệ không phải là vùng trời đất này, mà là khói lửa nhân gian.
Thư Nguyên hoảng hốt: "Anh thật sự không về sao?"
Lục Phỉ nói: "Xem tình hình đã."
Thư Nguyên chưa tròn 18 tuổi đã học năm nhất đại học, vậy nên cậu luôn nhỏ hơn người khác, mọi người cũng sẽ nhường nhịn cậu. Cậu dễ tùy hứng, lại mê chơi, sau khi vào đại học không cần Lục Phỉ dạy thêm, nên số lần hai người gặp mặt trong nửa năm qua có thể đếm được bằng đầu ngón tay.
Bình thường cậu rất ít khi nhớ tới Lục Phỉ, cũng vẫn chưa cảm thấy Lục Phỉ quan trọng thế nào. Nhưng khi nghe Lục Phỉ trả lời như vậy, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, lại lẽo đẽo theo sau Lục Phỉ: "Anh có thể không ra nước ngoài không?"
Lục Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Không thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!