1.
Khò Khò một tuổi rưỡi xuất hiện hành vi cáu kỉnh dễ nổi nóng khác thường.
Có một hôm lúc Ôn Nghi đến, nó còn gầm gừ xù lông lên với Ôn Nghi. Với tư cách là chủ nhân dự phòng, Ôn Nghi cảm thấy đau lòng, mỗi lần Thư Nguyên đi công tác mình đều đích thân dọn phân dọn nước tiểu mà nuôi lớn nó, đúng là dạng người nào sẽ nuôi ra dạng mèo đó, nó và Thư Nguyên đều không có lương tâm như nhau.
Ôn Nghi nói: "Cần phải triệt sản."
Khò Khò: "?"
Thư Nguyên cho rằng Ôn Nghi nói rất có lý, cậu bàn với Lục Phỉ, quyết định đưa Khò Khò đi triệt sản.
Trong nhà còn có Hạt Mè, vì sợ Khò Khò và Hạt Mè giỡn với nhau bị thương nên Thư Nguyên quyết định tạm thời tách chúng ra, để Khò Khò không có trứng trong vườn hoa nhỏ ở phòng tắm nắng.
Thư Nguyên lại làm việc, cậu bèn chuyển nơi công tác vào phòng tắm nắng, chơi với nó hàng ngày.
Ban ngày Lục Phỉ không có ở nhà, lần nào Thư Nguyên quay lại phòng khách cũng đều thấy Hạt Mè dựa vào cửa phòng tắm nắng, thấy cậu đi ra thì thở dài một hơi thật sâu.
Tối đến Thư Nguyên nói chuyện này với Lục Phỉ: "Nhiều lúc em nghĩ Hạt Mè là con người, chỉ là nó khoác tấm da chó thôi, cái gì cũng biết."
Lục Phỉ bình tĩnh nói: "Border là Border, chó là chó."
Hạt Mè biết nhận đĩa ném, biết mở cửa, biết xem tivi, còn biết tự đi dạo.
Thư Nguyên nghĩ đúng là vật như chủ, Hạt Mè không hổ là chó do Lục Phỉ nuôi.
Cậu đoán: "Anh nói xem, có phải Hạt Mè nhớ Khò Khò rồi không?"
Hai người ngồi trên giường, Lục Phỉ dựa vào đầu giường xem tài liệu, Thư Nguyên ngồi phía trước dựa vào người anh chơi game, hai người một trước một sau ôm nhau.
Lục Phỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ Thư Nguyên vài cái: "Vậy à."
Thư Nguyên bỏ điện thoại xuống quay đầu lại, Lục Phỉ đang ngắm cậu.
Lục Phỉ bị cận thị nhẹ, chỉ đeo kính lúc đọc sách hoặc xem tài liệu vào buổi tối. Tròng kính rất mỏng, được thanh ngang màu bạc nâng trên sống mũi, đôi con ngươi sâu thẳm màu đen nhìn lướt qua vô cùng dịu dàng, nhưng lại âm thầm chất chứa dục niệm.
Mỗi lần nhìn một Lục Phỉ như vậy, Thư Nguyên đều không thể kìm nén được.
Cậu xoay người đổi thư thế, ngang nhiên ngồi trên người Lục Phỉ, ôm cổ anh, còn cúi đầu xuống dán vào môi người ta hỏi gần hỏi xa: "Thầy Lục à, sao anh đẹp quá vậy."
Lục Phỉ bỏ tài liệu ra, luồn tay vào áo Thư Nguyên bóp eo cậu: "Sai rồi."
Thư Nguyên hôn môi anh, hết cái này tới cái khác: "Sai gì nào?"
Lục Phỉ cười nói: "Mèo sai rồi, mèo trong nhà nên triệt sản không phải là con đó."
Thư Nguyên hứ hứ mấy tiếng, mè nheo trên người Lục Phỉ: "Bỏ được à, anh bỏ được sao, em không tin đâu."
Vừa nãy đã làm một lần, Lục Phỉ vẫn không chịu được sự trêu chọc này, miệng hờ hững buông một câu "Thiếu "làm"
", rồi ôm người lật qua đè lên giường, chơi ác làm bẩn cái người vừa mới tắm xong.
Lúc này Hạt Mè đang dựa vào cửa phòng ngủ của hai người, ánh mắt như hạt đậu đen nhìn họ.
Lỗ tai của nó chuyển động theo tiếng nệm, cuối cùng lại thở dài một hơi thật sâu.
Thư Nguyên bị chọc cười: "Thả cho nó gặp mặt đi, oán khí quá nặng, em nghĩ nó đang thầm mắng em đó."
Lục Phỉ bế cậu, hai người cứ khỏa thân như vậy mà đi mở cửa cho Hạt mè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!