Trong điện thoại, Lục Phỉ im lặng rất lâu.
Nếu không phải còn nghe tiếng hít thở của anh, Thư Nguyên cho rằng anh đã cúp điện thoại.
Trong điện thoại, cả một lúc lâu mà Lục Phỉ vẫn không có nói chuyện. Lòng Lục Phỉ khó nắm bắt, tựa như một đề bài cao thâm. Thư Nguyên không giải được đề bài Lục Phỉ ra cho cậu, cũng không biết cuối cùng làm thế nào mới có thể qua được kiểm tra đặc biệt.
Tình cảnh hiện tại của họ, đều là điều họ rất ghét, dây dưa không dứt.
Nếu như có thể, không ai trong họ muốn như vậy. Nhưng khoảng lặng một năm đã trôi qua, họ vẫn không thể hoàn toàn vờ như không thấy đối phương, dù chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, sự trói buộc vùi trong xương thịt, đã hòa vào làm một, hoàn toàn không thể tách ra.
Thư Nguyên vùi mình trên chiếc ghế sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, con mèo nằm ở đầu bên kia vươn người đi tới. Ôn Nghi bế nào lên, nghiêng đầu hỏi Thư Nguyên sao vậy bằng khẩu hình. Thư Nguyên lắc đầu, ngón tay vô thức khảy vải áo, lòng hạ quyết tâm, nếu Lục Phỉ không nói lời nào cậu sẽ tiến thêm bước nữa.
"Lục Phỉ." Cậu hỏi: "Anh còn muốn em chút nào không?"
Nghe câu hỏi này, mắt Ôn Nghi đỏ lên, quay đầu đi không nỡ nhìn cậu nữa.
Bên Lục Phỉ truyền tới tiếng cọ xát nhẹ, nhưng mấy giây sau Thư Nguyên vẫn không nghe được giọng của Lục Phỉ.
Thư Nguyên có hơi nóng nảy.
Khoảng một phút sau, cuối cùng Lục Phỉ cũng mở miệng: "Không phải như em nghĩ đâu."
Thư Nguyên ngồi ngay ngắn lại, đã sắp khóc đến nơi: "Vậy thì là thế nào?"
Là cậu nghĩ sai rồi sao, Lục Phỉ không muốn cậu, thật ra cũng là vì không yêu cậu, mà không phải vì nguyên nhân khác do cậu huyễn hoặc ra gì đó.
Lục Phỉ lại hỏi: "Em đang ở đâu?"
6 giờ 40 phút chiều.
Ôn Nghi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị một nồi lẩu Shabu
-shabu. Bạn trai minh tinh của cậu chàng quay quảng cáo ở nơi khác, cuối cùng cũng rảnh để hẹn Thư Nguyên, nói hai người nên gặp mặt nhau. Mấy loại rau màu sắc bắt mắt đã được rửa sạch mang lên bàn, thịt bò được thái mỏng đến mức có thể nhìn xuyên qua, nước súp đã nấu sôi, khói bốc nghi ngút trong phòng.
Thư Nguyên nhìn lên bàn, có hơi khó hiểu nhưng vẫn trả lời thành thật: "Ở nhà Ôn Nghi, Ôn Nghi nấu lẩu."
"Ừm." Lục Phỉ nói: "Năm phút nữa xuống lầu chờ anh."
Thư Nguyên hơi ngạc nhiên, thu lại vị cay nơi hốc mũi: "Anh định tới à? Em không biết có đủ ăn hay không."
Ôn Nghi nghe câu này không thì suýt nữa cười ngất, quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu.
Mạch não sắp đứt này của Thư Nguyên đúng là đã bị chập ở nơi không nên chập rồi.
Lục Phỉ: "..."
...
Ba phút sau, Thư Nguyên đứng dưới lầu nhà Ôn Nghi.
Không lâu sau, xe Lục Phỉ từ cuối đường lái tới, tim Thư Nguyên đập hơi nhanh, Ôn Nghi đẩy nhẹ cậu một cái: "Đi đi."
Xe dừng trước mặt Thư Nguyên.
Lục Phỉ hạ cửa sổ xe xuống, gật đầu với Ôn Nghi: "Đã lâu không gặp."
"Cũng không bao lâu, so ra còn thua thời gian hai người không gặp." Ôn Nghi cười nói: "Nguyên Nguyên nhà em vẫn chưa ăn gì, anh trai Lục xem mà làm nhé."
Đương nhiên Lục Phỉ không phải đến nhà Ôn Nghi để ăn ké, Thư Nguyên hiểu ra, sau khi lên xe lỗ tai cậu đỏ lên vì câu nói này. Xe chạy một đoạn Thư Nguyên mới dám nhìn Lục Phỉ, tình hình hiện tại làm cậu không đoán được rốt cuộc là thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!