Chương 23: (Vô Đề)

Huyền quan ngột ngạt và ẩm ướt.

Thư Nguyên bị ép lùi về sau mấy bước, dựa vào tủ giày ở huyền quan.

Còn Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm mà sâu.

Trong thế giằng co, bầu không khí bế tắc, hơn một phút não của Thư Nguyên trống rỗng, tim cậu đập thình thịch, đoán chừng Hạt Mè cũng có thể nghe được, nó đứng đối diện hai người kêu ử ử nhưng chẳng ai để tâm.

Đã lâu rồi Thư Nguyên chưa nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lục Phỉ.

Lục Phỉ đã từng để lộ ánh mắt đó trước mặt cậu vài lần, nhưng chưa bao giờ khiến tâm thần cậu run rẩy như lúc này.

Cơn đau âm ỉ kéo dài ập đến, bao trùm lấy họ, ngay cả đầu ngón tay cũng có thể nếm được vị đắng chát.

Tình yêu say đắm mấy năm, quyết chịu đau để chia tay, cùng với khoảng lặng một năm sau khi chia tay, có lẽ sẽ khiến một người hoàn toàn buông tay với người kia, bản thân chính là kết quả của sự thất vọng tích tụ lại. Nhưng giờ khắc này, Thư Nguyên mạnh dạn xác minh lại suy đoán mấy tháng trước của mình

- Lục Phỉ vẫn còn thích cậu, chỉ là không cần cậu nữa mà thôi.

Cho nên Lục Phỉ buông tay, cho nên Lục Phỉ thà rằng sống cô độc.

Cắt đứt quan hệ, tất cả lạnh lùng, đều là vì Lục Phỉ không cần, vì loại không cần này mà Lục Phỉ không tiếc tự trừng phạt chính mình thật nghiêm khắc.

Sự xác minh này khiến Thư Nguyên lạnh run, không biết là vì mình hay là vì Lục Phỉ.

Lục Phỉ lại đến gần hơn chút, hơi thở của anh đã rất gần, làn da sau vành tai của Thư Nguyên đã nổi da gà, trong tê dại thân thể cậu vô thức nóng lên, cậu biết bây giờ mặt mình chắc chắn là ửng đỏ rất buồn cười. Khi cậu cho rằng Lục Phỉ sắp làm gì đó thì lại nghe Lục Phỉ nói mấy chữ bên tai cậu.

Lục Phỉ nói: "Em cần phải đi rồi."

Đây là một loại cảnh cáo.

Không có chút tình cảm nào.

Chó lại "Gâu" một tiếng.

Lòng bàn tay Thư Nguyên toát ra mồ hôi lạnh.

Không biết tại sao Thư Nguyên lại có trực giác, sau một năm, cậu đứng trước mặt Lục Phỉ đã khiến mặt nước lặng này gợn sóng thêm lần nữa.

Nếu như bây giờ cậu thật sự rời đi, như vậy Lục Phỉ sẽ không bao giờ để cho cậu vào nhà lần hai.

"Em không đi." Cậu ngẩng đầu lên đối diện với Thư Nguyên, trong ánh mắt chất chứa gì đó ươn ướt: "Xin anh... đừng đuổi em đi."

Những thứ ươn ướt đó rơi xuống, làm ướt khuôn mặt cậu, sau khi chia tay cậu luôn khóc trước mặt Lục Phỉ, cậu mềm nhũn vươn cánh tay ôm eo Lục Phỉ, yếu ớt tiếp tục xin xỏ: "Để em ở đây thêm một lát, em, em thật sự sắp chết..."

Lục Phỉ không hôn cậu.

Thư Nguyên bám trên người Lục Phỉ, được anh nâng bế lên.

Cái chạm ôm ấm áp khiến Thư Nguyên cảm thấy uất ức hơn, cậu vùi cả khuôn mặt vào bả vai Lục Phỉ, khóc rất đau đớn. Vòng ôm cách một năm khiến cơ thể Thư Nguyên không kiềm được mà khẽ run, tựa như trẻ con được yêu thương lần nữa mà khó khống chế bản thân.

Không biết giày của cậu đã rơi ở đầu, cảm giác âm ấm mà ướt át truyền từ đầu ngón chân đến, có lẽ là chó đang liếm ngón chân cậu.

Nhưng rất nhanh Lục Phỉ đóng cửa lại, Thư Nguyên được đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, cậu vào phòng ngủ của Lục Phỉ, anh cũng theo đó mà đè lên người cậu.

Thời tiết âm u nên ánh sáng không tốt.

Trời sắp tối rồi, trong phòng chưa bật đèn.

Nước mắt của Thư Nguyên không ngừng rơi, cũng không nhận được sự an ủi của Lục Phỉ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!