Chương 20: (Vô Đề)

Khi buổi concert kết thúc thì đêm đã khuya.

Thư Nguyên theo đám đông thong thả đi ra khỏi sân vận động, gậy huỳnh quang vẫn còn nắm chặt trong tay. Xung quanh tiếng người ồn ào, Ôn Nghi ở bên cạnh nói gì đó, Thư Nguyên không nghe rõ, mãi đến khi Ôn Nghi hét vào bên tai cậu: "Mình nói, mình không về cùng cậu!"

Thư Nguyên "Đệch" một tiếng, hỏi cậu chàng: "Cậu không sợ bị chó săn chụp à?"

Ôn Nghi nháy mắt với cậu, ranh mãnh nói: "Yên tâm đi, bọn mình hẹn gặp ở khách sạn!"

Ôn Nghi cho Thư Nguyên xem màn hình di động, trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa cậu chàng và bạn trai.

Idol vừa rồi còn sáng chói trên sân khấu, khiến chúng sinh điên đảo nhắn tin tới: [Cục cưng à, anh sắp nghẹn chết rồi, hôm nay muốn gặp em. Mật khẩu phòng xxxx.]

Thư Nguyên chẳng thể nào ngờ được, năm ngoái bùm kèo tiệc đầy tháng con Lâm Quân Từ, đi cùng Ôn Nghi đến quán bar xem minh tinh, năm nay hai người đó đã ở bên nhau rồi. Ôn Nghi yêu đương rất cực, vì công việc mà hai người không thể gặp mặt thường xuyên, dù có gặp cũng phải tránh bị nghi ngờ, nhưng tình cảm của họ vẫn luôn rất tốt. Tính cách mềm dẻo và hiểu lòng người của Ôn Nghi luôn có thể khiến nửa kia bận rộn được an tĩnh và vỗ về.

Hôm nay là sinh nhật của Thư Nguyên, kế hoạch ban đầu của Ôn Nghi là sẽ lẫn vào hậu trường, nhưng lại ở bên cạnh Thư Nguyên cả ngày.

"Biết rồi." Thư Nguyên cười: "Đi nhanh đi."

Ôn Nghi khựng lại, hơi do dự: "Mình đi thật đó."

Thư Nguyên gật đầu: "Tranh thủ thời gian đi."

Ôn Nghi nói "Sinh nhật vui vẻ" rồi xoay người chạy chậm về hướng khác, nhanh chóng biến mất trong biển người.

Khu vực gần đây không có tiện đỗ xe, trừ khi tới từ rất sớm, nếu không trong buổi concert kiểu này đừng mong tìm được chỗ đậu xe. Thư Nguyên không lái xe tới, đứng ở cửa sân vận động đợi hồi lâu mà không gọi được chiếc taxi nào, cậu bèn cất bước, đi bộ trong cơn gió đêm mùa hạ đến một đầu đường khác.

Cảnh tượng này dường như rất quen.

Ngày sinh nhật năm ngoái, cậu và Lục Phỉ cũng xem một buổi concert ở thành phố khác, sau đó đi thẳng đến khách sạn thuê phòng ở.

Khách sạn kia ở en biển, mở cửa kính sát đất ra là có thể nhảy vào hồ bơi vô cực.

Tối hôm đó trời rất đẹp.

Tựa như tối nay.

Lúc đi qua vạch kẻ đường, Thư Nguyên đang nghĩ, không biết bây giờ Lục Phỉ đang ở đâu?

Làm việc, đi công tác, hay là ở nhà, ở bên người kia.

Suy nghĩ này rất ngắn, chỉ chợt lóe lên trong lòng Thư Nguyên rồi tan biến, chỉ để lại nỗi đau rất nhẹ.

Về đến nhà, Thư Nguyên tắm, chơi cùng Khò Khò một lát rồi mới lên giường nằm.

Trước khi ngủ cậu nhìn điện thoại, phát hiện có rất nhiều tin nhắn người follow mình còn chưa đọc, đều nhìn thấy cậu đăng weibo mà nhắn tin chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Thư Nguyên follow không ít người, ngoại trừ một số blogger nổi tiếng, phần lớn họ đều làm trong mảng tự truyền thông, hoặc du lịch. Bây giờ đã là rạng sáng, nói cho đúng thì đã qua sinh nhật của Thư Nguyên, nhưng cậu vẫn trả lời cảm ơn những tin nhắn đó, cũng nhận ra năm nay ít đi một người chúc mừng.

Là F56333.

Đã lâu bọn học không có liên lạc gì, có lẽ F56333 không còn dùng tài khoản Weibo này, hoặc vì chuyện quảng cáo lần trước mà F56333 đã không còn quan tâm cậu nữa, Thư Nguyên đã quen với việc đối phương chúc mừng mình mỗi năm, cậu cảm thấy mất mát vì mất đi người bạn chưa từng gặp này.

Nệm bị lún xuống, Khò Khò im hơi lặng tiếng nhảy lên giường, vùi cái đầu lông vào trong ngực Thư Nguyên, cổ họng phát ra tiếng ngáy.

Thư Nguyên ôn nó hôn đến miệng đầy lông rồi lại bò dậy súc miệng.

Lúc phun nước súc miệng nhìn mình trong gương, Thư Nguyên nghĩ, cuộc sống là như vậy, liên tục quen biết người mới, cũng không ngừng tạm biệt người cũ.....

Ngày hôm sau, biểu hiện của Khò Khò có hơi lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!